Sáng sớm hôm sau, Kiều Sở Sinh nhận được manh mối. Vào phòng khách thì thấy Lộ Nghiêu đang nấu cơm trong bếp.
"Có manh mối, thầy giáo kia..."
"Suỵt! Lúc ăn cơm không nói công việc." Lộ Nghiêu nghiêm túc nói. Kiều Sở Sinh làm bộ muốn đánh anh, Lộ Nghiêu tuy rằng biết Kiều Sở Sinh sẽ không thật sự đánh mình, nhưng vẫn theo phản xạ tránh sang, sau đó lại cảm thấy mình như vậy thật sự là mất mặt, vì thế lại tỏ ra cứng rắn.
"Anh còn chưa ăn hả ?" Kiều Sở Sinh không tin nói.
"Bây giờ ăn." Nói xong Lộ Nghiêu đeo bao tay dày bưng canh ra khỏi bếp, đặt lên bàn ăn, lại lấy thêm hai cái bát cho mình và Kiều Sở Sinh, ra hiệu mời Kiều Sở Sinh, ý bảo hắn nếm thử.
"Không uống, tôi bây giờ không có tâm trạng ăn cái gì." Dù nói như vậy, nhưng hắn thành thật ngồi xuống.
Lộ Nghiêu liếc hắn một cái, dụ hoặc nói: "Anh thật sự không ăn sao? Tôi nấu canh chính là tuyệt nhất, anh không uống đảm bảo sẽ hối hận cho xem." Vừa nói Lộ Nghiêu vừa đặt một bát canh xuống trước mặt Kiều Sở Sinh.
Kiều Sở Sinh hoài nghi nhìn bát canh một lúc lâu, lại thấy Lộ Nghiêu uống rất thơm, lúc này mới tò mò, hạ quyết tâm nhấp một ngụm, không nghĩ tới hương vị quả không tồi.
"Ừm, không tệ, canh hôm nay khá ngon, tôi vốn tưởng anh làm đồ ăn phương Tây ngon, không ngờ tới đồ ăn Trung Quốc cũng không kém chút nào." Kiều Sở Sinh vừa uống vừa gật đầu.
Lộ Nghiêu nghe vậy, đuôi muốn vểnh lên, đắc ý nói: "Đương nhiên, tôi là ai? Chỉ cần tôi muốn làm cái gì liền không có làm không tốt."
Kiều Sở Sinh nhìn anh như vậy, trong lòng hắn kỳ thật có ngàn vạn lời nói phản bác anh, nhưng nhìn nụ cười ranh mãnh đắc ý của anh, lúc này hắn cái gì đều không muốn nói. Không biết vì cái gì, hắn không muốn phá hỏng nụ cười này. Có thể là bởi vì nụ cười của anh quá mức xán lạn, làm người không khỏi vui vẻ, chỉ muốn làm nụ cười này dừng lại lâu hơn một chút, không đành lòng để nụ cười này biến mất khỏi khuôn mặt người này.
Kiều Sở Sinh mất tự nhiên quay đi, chuyển chủ đề nói: "Đúng rồi, tôi nhận được tin báo rằng ngày đó vị thầy giáo kia sẽ đến Trường Tam Đường chuộc thân cho một cô gái."
Lộ Nghiêu trở nên hăng hái hơn khi nghe đến đề tài này, canh cũng ngừng uống, hứng thú bừng bừng nói: "Thầy giáo mà nhiều tiền như vậy? Dạy khoa nào thế?"
Thấy vẻ mặt tham tiền này của Lộ Nghiêu, không còn một tia dáng vẻ ban nãy, Kiều Sở Sinh chỉ cảm thấy chính mình một thoáng dịu dàng đều bị chó tha đi, hắn vừa rồi là bị điên à? Thế mà cảm thấy anh có chút đáng yêu, hiện tại nhìn thấy, quả thực là ảo giác, anh chính là một tên nghiện tiền!
Hắn chắc chắn vừa bị quỷ ám rồi!
Hắn tức giận trả lời: "Người ta sống tiết kiệm không được à? Chỉ là hôm đó vẫn chưa đến nơi đã bị Vương Nhất Đao giết rồi."
"Vậy cô gái kia thì sao?" Lộ Nghiêu truy vấn nói.
"Thế này chẳng phả đang điều tra sao? Cho nên lát nữa anh đi cùng tôi."
![](https://img.wattpad.com/cover/358593433-288-k60210.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Dân quốc kỳ thám chi lộ quy kiều
De TodoTên gốc: 民国奇探之路归乔 Tác giả: 山风为岚岚 Truyện dịch vì sở thích cá nhân của mình, truyện sẽ hơi kiểu gg dịch và QT, phần thoại mình sẽ để vài phần như trên phim. Và truyện chưa có sự đồng ý chính chủ nên đừng ai lấy đi đâu cả ạ. Cảm ơn mọi người!!! Đây là...