Chương 20.

300 29 1
                                    

Làm việc suốt cả buổi sáng, tính ra Thư Thanh Thiển đã hơn 20 tiếng không ngủ. Nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng lại lo lắng nếu ngủ thiếp đi thì một nhân cách khác trong cơ thể sẽ xuất hiện, nên đành cố gắng chống đỡ. Sau một hồi do dự, nàng quyết định gọi điện.

“Alo, xin chào, cho hỏi có phải bác sĩ Trương không ạ?”

Bác sĩ Trương là một bác sĩ tâm lý khá nổi tiếng trong thành phố, chuyên điều trị chứng rối loạn nhân cách đa diện. Dù biết hy vọng mong manh, nhưng Thư Thanh Thiển vẫn muốn thử, và hẹn gặp bác sĩ sau một tiếng.

Ăn qua loa bữa trưa ở một nhà hàng dưới lầu, Thư Thanh Thiển lái xe đến phòng khám của bác sĩ Trương.

Phố xá đông đúc, đường sá tắc nghẽn, cuối cùng nàng cũng đến nơi nhưng lại trễ mất vài phút.

“Bác sĩ Trương, chào cô, tôi đến muộn rồi, thật ngại quá.”

“Không sao đâu.” Trương Uyển Bình mỉm cười.

Thư Thanh Thiển quan sát kỹ đối phương, gương mặt rất nhu hoà, trông như một người chị gái hiền lành, đôi mắt như biết nói, dễ dàng khiến người khác muốn tâm sự.

Trương Uyển Bình cũng mỉm cười, quan sát Thư Thanh Thiển: “Cô Phùng, vậy chúng ta bắt đầu nhé.”

Thư Thanh Thiển gật đầu. Thú thật, nàng đã xuyên qua nhiều thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên đi khám bác sĩ tâm lý, cảm giác thật lạ.

“Cô Phùng, cô nói là phát hiện trong cơ thể mình còn có một người khác, cô đã chắc chắn về điều đó chưa?”

“Đương nhiên, tôi đã xem lại camera ở nhà rồi, tôi rất chắc chắn.”

“Vậy chắc hẳn cô cũng đã tìm hiểu về chứng rối loạn nhân cách đa diện rồi. Thực ra, hai nhân cách có thể thử đối thoại, giao tiếp, chung sống hòa bình với nhau, sau đó thông qua sự hướng dẫn của bác sĩ tâm lý. Việc điều trị sẽ là một quá trình khá dài.”

“Không,” Thư Thanh Thiển mỉm cười ngắt lời bác sĩ Trương, “Hôm nay tôi đến không phải để cô chữa khỏi cho tôi, mà tôi chỉ muốn bác sĩ có thể giúp tôi thôi miên nhân cách kia, để cô ấy ngủ yên mãi mãi.”

Trương Uyển Bình xua tay, “Được rồi, nếu cô Phùng đã quyết định như vậy thì cô hãy thư giãn nhé. Tuy nhiên, thôi miên không phải lúc nào cũng hiệu quả với mọi người, có những người có ý chí rất mạnh, rất khó để thôi miên. Chúng ta hãy thử xem sao.”

Thư Thanh Thiển tìm một tư thế thoải mái để ngồi, Trương Uyển Bình lấy ra một sợi dây chuyền bạc, trên đó có một viên pha lê trắng tròn, chậm rãi lắc lư.

Giọng nói dịu dàng vang lên, ru ngủ người nghe, Trương Uyển Bình thì thầm bên tai, “Nhìn vào đó, từ từ thả lỏng bản thân, theo dõi nó di chuyển.”

Viên pha lê trắng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn, ánh sáng luân chuyển biến hóa, nhìn lâu khiến người ta cảm thấy hơi chóng mặt.

Lúc đầu Thư Thanh Thiển cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng càng nhìn càng tỉnh táo, đôi mắt ngược lại mở to hơn.

Bác sĩ Trương thôi miên trong nửa tiếng, thay đổi nhiều đạo cụ khác nhau nhưng đều thất bại, cuối cùng đành phải từ bỏ, “Không được rồi, có vẻ như cô Phùng có ý chí rất kiên định, không phù hợp với thôi miên.”

[BH][Done] Nữ Phụ Có BệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ