Chương 138.

91 11 0
                                    

Hải Bình là một thành phố biển với khí hậu ấm áp quanh năm và cảnh quan vô cùng xinh đẹp. Nhiều đoàn làm phim đã chọn nơi đây làm bối cảnh, sau một thời gian tìm kiếm, Lý Diễm cuối cùng cũng tìm được một trường học đồng ý cho đoàn phim vào quay. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Thư Thanh Thiển đến thôi.

Một diễn viên phải đảm nhận hai vai thường phải diễn đối thoại một mình trước ống kính, rồi nhờ phần hậu kỳ ghép vào. Điều này đòi hỏi diễn viên phải có kỹ năng diễn xuất rất tốt.

Mặc dù Thư Thanh Thiển đã thể hiện rất tốt trong buổi thử vai, nhưng Lý Diễm vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Phải đến khi Thư Thanh Thiển chính thức tham gia đoàn phim và bắt đầu quay, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thư Thanh Thiển quả thực rất hợp với bộ phim này. Với vẻ đẹp tự nhiên, nàng vào vai Cố Chi mười năm sau một cách rất dễ dàng, có thể nói là diễn xuất bằng chính con người mình.

Nhưng chỉ cần trang điểm nhẹ, che bớt đi một chút vẻ đẹp, mặc áo phông trắng và quần jean, Thư Thanh Thiển lại trông như một nữ sinh viên đại học với nụ cười trong sáng trên môi, thời gian như ngừng lại ở những năm tháng thanh xuân tươi đẹp ấy.

Phim điện ảnh thường chỉ kéo dài khoảng hai tiếng, cốt truyện có hạn, phần lớn dựa vào tài năng của đạo diễn và diễn viên.

So với phim truyền hình, phim điện ảnh thoải mái hơn nhiều, thời gian quay ngắn, vì vậy Thư Thanh Thiển cảm thấy rất thư thái và tận hưởng cuộc sống mỗi ngày.

Mặc dù bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng Thư Thanh Thiển cảm nhận được sức khỏe của mình đã không còn như trước. Nếu làm việc quá sức, nàng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Mở bảng nhiệm vụ, nàng nhìn vào chỉ số sinh mệnh còn lại và ước tính mình còn khoảng vài năm nữa.

Khi đứng dậy, Thư Thanh Thiển cảm thấy hơi chóng mặt, nàng dựa vào tường để lấy lại thăng bằng. Hiện tại, ngoài những cơn chóng mặt thỉnh thoảng xuất hiện, nàng cảm thấy khá ổn, không có gì quá khó chịu.

“Tiền bối?”

Một giọng nói mang chút vui mừng vang lên, Thư Thanh Thiển ngước nhìn đối phương, “Em đến rồi à.”

Từ Lị gật đầu vui vẻ, nói với Thư Thanh Thiển: “Hôm qua em vừa đóng máy xong nên tranh thủ qua thăm chị nè, dù sao giờ em cũng là nhà đầu tư của bộ phim này mà.”

Thư Thanh Thiển đáp: “Ừ, giờ em là kim chủ rồi, không đụng vào được đâu.”

Từ Lị cười lớn, thấy Thư Thanh Thiển tâm trạng khá tốt, cũng yên tâm hơn: “Chị Tần Chân, việc quay phim tiến hành thuận lợi chứ? Có gì không vừa ý cứ nói thẳng với em, em sẽ bảo họ sửa ngay.”

Thư Thanh Thiển gật đầu, cười khẽ với Từ Lị: “Mọi thứ đều ổn cả. Còn em thì sao, dự định tiếp theo là gì?”

Từ Lị nói với vẻ mệt mỏi: “Chị không biết đâu, em còn hai bộ điện ảnh và một bộ truyền hình đang chờ quay đấy, chẳng có thời gian nghỉ ngơi gì cả. Cảm giác như đã lâu lắm rồi em chưa được nghỉ ngơi.”

Thư Thanh Thiển vỗ vai Từ Lị, an ủi: “Cố lên, rồi sẽ có ngày em trở thành ngôi sao sáng nhất.”

Trong cốt truyện mà Thư Thanh Thiển biết, cuối cùng Từ Lị đã trở thành ngôi sao hàng đầu của làng giải trí, được khán giả yêu mến và giành được nhiều giải thưởng.

[BH][Done] Nữ Phụ Có BệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ