Chương 51.

192 17 1
                                    

Thư Thanh Thiển lúc này tỏa ra một khí lạnh đến thấu xương, đôi mắt đen sâu thẳm chỉ còn lại sự thờ ơ.

Đối phương nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng An Nguyệt lại cảm thấy rùng mình.

Khác hẳn với người đàn ông lúc nãy chỉ đứng từ xa chứng kiến Thư Thanh Thiển tấn công, An Nguyệt thực sự cảm nhận được sát khí từ nàng.

Lưỡi dao lúc đó cách cô chưa đầy một centimet.

Nếu cô phản ứng chậm một chút thì chắc chắn đã chết rồi.

An Nguyệt biết rõ, Thư Thanh Thiển không chỉ đơn giản là muốn cướp đồ ăn của cô.

Nàng chắc chắn là một sát thủ.

Trong lòng điên cuồng phun tào, nhưng An Nguyệt vẫn cố gắng tỏ ra yếu đuối.

Cô nghiêng đầu, nhìn đối phương với vẻ ngây thơ: “Cô thật sự không phải sát thủ đúng không?”

Thư Thanh Thiển không chút do dự, gật đầu dứt khoát.

An Nguyệt như trút được gánh nặng, chủ động cúi người nhặt chiếc ba lô trên mặt đất đưa cho Thư Thanh Thiển, rồi nhìn nàng với vẻ đáng thương.

“Tôi đưa hết đồ ăn trong này cho cô, cô đừng giết tôi nhé.”

An Nguyệt đưa chiếc ba lô về phía Thư Thanh Thiển, nàng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đưa tay ra nhận.

Nhưng ngay khi ngón tay của Thư Thanh Thiển sắp chạm vào ba lô, nàng nhanh như chớp rút con dao từ thắt lưng đâm về phía đối phương.

An Nguyệt luôn cảnh giác, khi thấy ngón tay của Thư Thanh Thiển khẽ động đã biết có điều bất thường. Lưỡi dao sắc bén lao tới, An Nguyệt nhanh chóng lăn mình né tránh, đành phải rút con dao của mình ra.

Trong nháy mắt, hai người giao đấu vài hiệp, không phân thắng bại.

An Nguyệt nhìn Thư Thanh Thiển với vẻ đáng thương, cô thực sự không muốn đánh nhau.

Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, hy vọng nàng có thể cảm nhận được sự chân thành của mình.

Thư Thanh Thiển cuối cùng rút tay lại, lùi về vài bước, lạnh lùng nói: “Hóa ra cô giả vờ yếu đuối, thực lực không hề đơn giản. Tôi đánh giá thấp cô rồi.”

An Nguyệt hơi sốt ruột, “Không phải vậy, tôi chỉ là...”

An Nguyệt do dự một chút, rồi thôi không nói nữa.

Khác với thế giới trước, thế giới thử thách sống còn này do chủ não tạo ra, nên An Nguyệt vẫn giữ được ký ức của mình ở đây. Tuy nhiên, cô cũng không thể quá nổi bật, một số việc không thể tiết lộ, nếu không sẽ bị chủ não phát hiện, lại rước thêm phiền phức.

Thư Thanh Thiển chẳng bận tâm đến lời giải thích của cô, quay lưng bỏ đi.

Dù sao nhiệm vụ của nàng là loại bỏ tám người chơi, nàng không tin ai cũng mạnh như vậy.

Thấy Thư Thanh Thiển rời đi, ánh mắt An Nguyệt tối sầm lại, rồi lặng lẽ bám theo phía sau.

Nghe thấy tiếng chân ai đó phía sau, Thư Thanh Thiển dừng lại, không quay đầu, chỉ lạnh lùng hỏi: “Cô cứ theo tôi làm gì?”

[BH][Done] Nữ Phụ Có BệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ