Chương 125.

115 10 1
                                    

Khương Vũ Mạt ban đầu thấy chị họ và Thư Thanh Thiển ở đây cũng không nghĩ nhiều, bởi cô vẫn đang sốc khi thấy Thư Thanh Thiển xuất hiện ở nơi này.

Mộ Diệc Thu không ngờ lại đụng phải Khương Vũ Mạt, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, mím môi không nói gì.

Lúc này, Thư Thanh Thiển bước ra từ phía sau Mộ Diệc Thu, hỏi Khương Vũ Mạt: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi tìm chị họ.” Khương Vũ Mạt phản ứng lại, “Không đúng, sao lại là cậu hỏi tôi, phải là tôi hỏi cậu chứ. Tại sao cậu lại ở đây?”

Dù sao thì thân phận của Thư Thanh Thiển hiện tại cũng có thể nói là ai ai cũng biết, việc nàng xuất hiện ở đây quả thật là bất ngờ.

Thư Thanh Thiển giải thích: “Bạn Vũ Mạt, về sau nhớ gọi tôi là đàn chị nhé.”

Khương Vũ Mạt mới để ý thấy nàng đang mặc đồng phục của trường cấp ba, chỉ mấy tháng không gặp, cảm giác cả người Thư Thanh Thiển đã thay đổi rất nhiều, giống như đã trưởng thành trong một đêm vậy.

Kí ức ban đầu của cô về Thư Thanh Thiển là một người có tính cách u ám và cực kỳ khó gần, sau khi được đưa về nhà họ Mộ thì mới khá hơn một chút, nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt nàng lại trở thành người của nhà họ Tống, quả thật là số phận vô thường.

Khương Vũ Mạt tự cho rằng mình không quá thích Thư Thanh Thiển, nhưng lúc này thấy đối phương trở về lại có chút vui mừng, trong lòng thật sự rất mâu thuẫn.

Khương Vũ Mạt hừ mấy tiếng tỏ vẻ không phục, kiêu ngạo nói: “Ai thèm gọi cậu là đàn chị.”

Thư Thanh Thiển cười nói: “Giờ tôi và chị hai cùng một lớp, thật là tuyệt.”

Sắc mặt Mộ Diệc Thu đột ngột thay đổi, lên tiếng: “Cô không còn là người nhà họ Mộ nữa, sau này không cần gọi tôi là chị hai nữa, giữa chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ gì.”

Mộ Diệc Thu vốn dĩ luôn im lặng bỗng lên tiếng, không khí lập tức trở nên ngưng trệ, Thư Thanh Thiển rõ ràng có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy có chút khàn khàn.

Thư Thanh Thiển hiếm khi thấy Mộ Diệc Thu không bình tĩnh như vậy, trong lòng nghĩ không lẽ cô ấy thật sự tức giận rồi, đành phải nói: “Được rồi, chị hai, vậy sau này em gọi chị là gì?”

Mộ Diệc Thu nhìn thấy Thư Thanh Thiển lại trưng ra cái vẻ ngây thơ quen thuộc nhìn mình, nàng quả nhiên đang cố ý quyến rũ mình. Đột nhiên cảm thấy như đấm vào bông, tức giận nói: “Tùy cô.”

“Chị hai nói gì em làm đấy.” Thư Thanh Thiển cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Mộ Diệc Thu, phát hiện có vài sợi tóc của cô ấy dựng đứng lên, rất tự nhiên đưa tay vuốt nhẹ.

Mộ Diệc Thu đang rối bời trong lòng, không ngờ Thư Thanh Thiển lại đột ngột đến gần, cho đến khi Thư Thanh Thiển cài tóc lại sau tai cho mình, Mộ Diệc Thu mới kịp phản ứng.

“Tóc chị hai hơi rối.” Thư Thanh Thiển giúp Mộ Diệc Thu chỉnh lại tóc rồi mới buông tay.

Mộ Diệc Thu không nhịn được liếc Thư Thanh Thiển một cái. Tại sao lại rối, chẳng phải là do lúc nãy nàng ôm mình…

[BH][Done] Nữ Phụ Có BệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ