Chương 132.

79 10 0
                                    

Lộ Dĩnh đứng ngoài, trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột. Đến tận bây giờ, cô vẫn còn đang trong trạng thái hoàn toàn bàng hoàng. Phải đến khi ra khỏi nhà hàng, cảm nhận làn gió lạnh buốt thổi vào mặt, đầu óc cô mới dần tỉnh táo lại.

Lộ Dĩnh không thể nào hiểu nổi tại sao Thư Thanh Thiển lại đột ngột đề nghị chia tay. Chẳng lẽ có chuyện gì khiến nàng phải làm như thế?

Ý nghĩ vừa nảy sinh trong lòng, Lộ Dĩnh lại bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối nay. Cô càng suy nghĩ càng thấy mọi chuyện có vẻ kỳ lạ, chắc chắn phải có ẩn tình gì đó.

Đúng lúc này, cô chợt nhớ ra vết thương trên tay Thanh Thiển, đó là vết thương mà nàng đã chịu để cứu mình. Nghĩ vậy, Lộ Dĩnh bèn đến hiệu thuốc gần đó.

Khi Thư Thanh Thiển và Từ Lị bước ra khỏi nhà hàng, Lộ Dĩnh cũng vừa mua thuốc xong. Thấy Thư Thanh Thiển chuẩn bị lên xe, cô tiến lại gần và gọi nhỏ: “Tần Chân.”

Thư Thanh Thiển và Từ Lị đang nói chuyện, bỗng nghe thấy giọng Lộ Dĩnh, cả người rùng mình, quay đầu lại nhìn Lộ Dĩnh với vẻ ngạc nhiên: “Tôi tưởng cậu đã đi rồi.”

Lộ Dĩnh không vui nói: “Đưa tay đây.”

Mặc dù không hiểu Lộ Dĩnh muốn làm gì, nhưng Thư Thanh Thiển vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Lộ Dĩnh nắm lấy lòng bàn tay của Thư Thanh Thiển, kiểm tra vết thương. May mắn là vết thương không lớn, chắc chắn sẽ nhanh lành. Thở phào nhẹ nhõm, cô bắt đầu sát trùng vết thương cho Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển nhìn Lộ Dĩnh đang nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho mình, ánh mắt chăm chú như đang đối diện với một món đồ dễ vỡ. Cảm giác này khiến Thư Thanh Thiển cảm thấy rất lạ lẫm.

Khi Lộ Dĩnh dán băng cá nhân xong, Thư Thanh Thiển vội rút tay lại: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, mai là khỏi rồi, cậu không cần lo đâu.”

Lộ Dĩnh gật đầu hài lòng: “Vậy là tốt rồi.”

Trong lòng Thư Thanh Thiển cảm thấy hơi lo lắng. Theo lý mà nói, bây giờ Lộ Dĩnh hẳn phải rất tức giận với mình, tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy? Cuối cùng, nàng không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Lộ Dĩnh, cậu không giận tôi à?”

Lộ Dĩnh nhìn Thư Thanh Thiển với ánh mắt dịu dàng: “Tần Chân, tớ đã hiểu ý của cậu rồi. Cậu yên tâm, tớ sẽ không trách cậu đâu.”

Thư Thanh Thiển: “...”

Thư Thanh Thiển nhìn Lộ Dĩnh với vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy ma, không hiểu gì cả: “Cái gì cơ? Tôi không hiểu.”

Lộ Dĩnh nhìn bàn tay của Thư Thanh Thiển, vẻ mặt đau lòng: “Tớ biết là cậu vẫn còn thích tớ mà, nhìn này, cậu còn vì tớ mà bị thương.”

Thư Thanh Thiển vừa định giải thích thì Lộ Dĩnh lại tiếp tục: “Tớ cũng hiểu là Tần Chân cậu đau lòng khi chia tay tớ, và tất cả là vì tớ đúng không? Cậu sợ chuyện của chúng mình bị bại lộ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tớ nên mới diễn trò trước mặt Quý tổng, sợ cô ấy nói ra. Tớ hiểu hết mà, tớ sẽ không trách cậu đâu.”

[BH][Done] Nữ Phụ Có BệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ