Chớp mắt một cái, Thư Thanh Thiển đã ở thế giới này gần một tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, nhờ có Mộ Diệc Thu thường xuyên đến kèm cặp, Thư Thanh Thiển cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều.
Mộ Diệc Thu tuy còn nhỏ tuổi nhưng hiểu rất rõ những kiến thức trong sách, cách giải bài tập của cô ấy linh hoạt và biến hóa khôn lường, thậm chí còn sâu sắc hơn cả những gì thầy cô giảng. Mặc dù độ khó cao hơn, nhưng Thanh Thiển lại cảm thấy hứng thú hơn với những thử thách này.
Những ngày sau đó, Thư Thanh Thiển thường xuyên đắm mình trong biển đề. Mỗi lần làm xong bài kiểm tra, nàng đều có cảm giác thành công, cũng coi như là tìm được một niềm vui khác biệt.
Thành tích của Thư Thanh Thiển tiến bộ thần tốc, không chỉ khiến bạn bè ngưỡng mộ mà ngay cả thầy cô cũng đối xử với nàng tốt hơn. Nàng rõ ràng cảm thấy mình đã khác trước rất nhiều.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Mộ Diệc Thu cầm điện thoại lên xem rồi cúp máy. Kết quả là chuông lại reo lên ngay lập tức. Thư Thanh Thiển ngẩng đầu lên khỏi đống đề, hỏi: “Có chuyện gì vậy chị?”
“Không có gì đâu em.” Mộ Diệc Thu lại cúp máy một lần nữa, rồi tắt máy luôn.
Thấy màn hình điện thoại của Mộ Diệc Thu tối đen, Thư Thanh Thiển có chút lo lắng, hỏi: “Ai gọi vậy ạ? Làm vậy có sao không?”
Mộ Diệc Thu cất điện thoại vào cặp, tỏ vẻ không có gì, nói: “Thật sự không có gì đâu, em đừng lo. Chúng ta tiếp tục nhé.”
Thư Thanh Thiển thấy trên mặt Mộ Diệc Thu tuy cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, hiểu rằng chuyện này chắc chắn không đơn giản. Nhưng vì đối phương không muốn nói nhiều, nàng cũng không tiện hỏi thêm.
Khoảng nửa tiếng sau, đã hơn sáu giờ, Thư Thanh Thiển như thường lệ thu dọn đồ đạc trên bàn rồi cùng Mộ Diệc Thu từ từ đi ra khỏi trường. Bây giờ đã muộn rồi, trừ một số câu lạc bộ vẫn còn hoạt động thì hầu hết học sinh đã về nhà, cả trường yên tĩnh đến lạ thường, thỉnh thoảng mới có vài người đi qua.
Thư Thanh Thiển nhìn thẳng về phía trước, hai tay đút túi áo đi bộ, Mộ Diệc Thu thì đi bên cạnh nàng, cả hai đều im lặng bước về phía cổng trường.
Mộ Diệc Thu nhìn vào gương mặt thanh tú ôn hoà của Thư Thanh Thiển, không khỏi mỉm cười. Cô đưa tay ra, lén lút đo thử chiều cao của nàng rồi gật đầu hài lòng, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Không uổng công mỗi ngày đều mang theo bữa sáng đến cho nàng, có vẻ như cũng có chút tác dụng, ừm, hình như cao hơn một chút rồi.
Trong khoảng thời gian qua khi ở bên cạnh Thư Thanh Thiển, không ai hiểu rõ cô gái này hơn Mộ Diệc Thu.
Thư Thanh Thiển là một thiên tài, trước kia như viên ngọc bị vùi lấp, nhưng giờ đây, mọi thứ mà nàng thể hiện đã đủ để khiến người khác phải ngạc nhiên. Nàng sở hữu một trí nhớ siêu phàm, một tài năng mà dù người khác có cố gắng thế nào cũng không thể với tới được.
Mộ Diệc Thu nhìn Thư Thanh Thiển một lúc lâu, rồi đột ngột lên tiếng: “Lâm Phán.”
"Dạ?" Thư Thanh Thiển quay đầu lại.

BẠN ĐANG ĐỌC
[BH][Done] Nữ Phụ Có Bệnh
General FictionTác phẩm: Nữ phụ có bệnh Tác giả: Quan Tây Chử Chuyển ngữ: Gemini Beta: Hoa Bạch Quang Giới thiệu: Thư Thanh Thiển có bệnh, là bệnh thật sự ấy. Ở mỗi thế giới, nàng lại mang một căn bệnh khác nhau, có khi là bệnh về thể xác, có khi là bệnh về tinh t...