chương 61

122 10 2
                                    


Hôm sau, không biết có phải thuốc cảm uống trước khi ngủ hiệu quả quá tốt hay không, Tiêu Chiến một giấc ngủ thẳng đến 9h mới dậy, không mơ mộng gì.

Bà ngoại đang đeo kính lão ngồi trên sofa đan áo len, nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên sàn gỗ, quay đầu: "Chiến Chiến dậy rồi? Họng còn đau không? Nào, nói cho bà nghe xem nào?"

Tiêu Chiến giẫm dép, gãi gãi tóc ngủ lộn xộn, "A —"

Bà ngoại bị chọc cười, lại đánh giá: "Họng vẫn chưa ổn, khàn đặc, để thuốc trên bàn cho cháu rồi, hôm nay uống tiếp. Trong nồi nấu cháo thịt nạc, cháu nếm thử xem. Xong rồi xem xem đã tắt lửa chưa, bà không nhớ nữa, không biết cháu rời giường bao lâu, hình như bật lửa nhỏ giữ ấm?"

Bưng bát ngồi bên bàn ăn, mùi thơm của cháo thịt nạc khiến người ta thèm ăn, thấy áo len trong tay bà ngoại đã đan được hơn nửa, Tiêu Chiến mấy miếng ăn xong nửa bát cháo, cầm thìa sứ, "Buổi chiều cháu phải ra ngoài."

Kim len trong tay không ngừng lại, bà ngoại không hỏi đi đâu, chỉ nói: "Được, đủ tiền tiêu vặt không, không đủ bà ngoại lấy thêm cho cháu."

"Không cần đâu, là đi tìm bạn cùng bàn cháu cùng làm bài

Gõ cửa chưa đầy một lát, bên trong truyền đến tiếng bước chân phân tán. Cửa lớn mở ra, Tiêu Chiến vừa bước vào trong một bước, Vương Nhất Bác đã úp sấp trên vai cậu giống như koalas, còn nhân cơ hội hôn cổ cậu.

Cái người trên người mình là phát triển kiểu gầy như vậy, khoác tay lên, vừa vặn khoác vào xương hông rõ ràng, Tiêu Chiến không động đậy, chỉ thấp giọng hỏi anh: "Vừa nãy đang ngủ?"

Toàn bộ hô hấp của Vương Nhất Bác tản ra bên gáy Tiêu Chiến, anh lười biếng đáp lại: "Ừ, ngủ 2 tiếng, mơ rất nhiều, hình như mơ thấy em, nhưng mở mắt ra không nhớ gì hết, đáng tiếc quá."

"Đáng tiếc gì cơ?"

"Quên mất em ở trong giấc mơ anh là dáng vẻ gì, cho nên đáng tiếc." Ăn vạ một lúc lâu, Vương Nhất Bác rốt cục ưỡn thẳng lưng, cánh tay vòng trên eo Tiêu Chiến, một tay khác thò lên trước kéo cửa.

Tiêu Chiến đeo cặp một bên vai đi vào trong cùng Vương Nhất Bác, lại hỏi anh, "Ăn cơm trưa chưa?"

"Ăn rồi. Buổi sáng đưa Nha Nha đến nhà giáo viên toán của con bé, bị giáo viên kéo trao đổi phương pháp học toán của học sinh tiểu học nửa tiếng, Nha Nha rất thích cô ấy, nói cô rất rất xinh, lại rất dịu dàng.

"Sau đó thì sao."

"Sau đó về, ăn một bát mì thịt bò ở quán dưới tầng, tối qua thức hơn nửa đêm, đi lên ngủ liền." Vương Nhất Bác dựa theo thứ tự thời gian hồi báo xong, lại kìm lòng không đậu câu khóe môi — Đã lâu không có ai quản anh, dù là áo cơm hay là ngủ nghỉ, đều là anh hỏi người khác, không ai hỏi anh.

Cảm giác được người quan tâm tỉ mỉ, cẩn thận, tốt đẹp đến mức có chút không thật.

Tiêu Chiến chiếm bàn học của Vương Nhất Bác, lấy bài tập mang đến ra. Cửa sổ phòng ngủ mở ra, gió cuối xuân thổi vào từng cơn, rèm cửa lung lay theo, cậu đứng dậy kéo rèm cửa sổ.

Cùng Anh ( Chuyển Ver BJYX) FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ