Chương 45

9 0 0
                                    

Phong Duật Minh sinh ra ở một thị trấn nhỏ, từ tiểu học đến trung học hắn luôn dẫn đầu về thành tích, đến tướng mạo cũng chiếm vị trí số một nên khó tránh khỏi tự kiêu về bản thân, không ai có thể lọt nổi vào mắt hắn. Tốt nghiệp đại học xong lại càng bận bịu công việc, trai xinh gái đẹp gì hắn chẳng hề để tâm.

Có lẽ vì lúc nhỏ đã phải che mưa che nắng cho mẹ nên hắn hình thành tính cách lạnh lùng, cứng nhắc, không rảnh để ý đến việc khác, hỉ nộ ái ố cũng không thể hiện nhiều, càng chẳng muốn thân cận ai.

Mãi đến tận mùa hè hai năm trước, khi Lâm Tranh mười bảy tuổi đang trong chiếc quần bơi bơi trong sân, Phong Duật Minh ngồi ở nhà kính vẽ tranh, nhìn thân hình trắng nõn mảnh khảnh kia, hắn phát hiện bản thân đã vô thức vẽ cơ thể gần như trần trụi ấy. Dục vọng mãnh liệt đột ngột dâng trào khiến hắn kinh ngạc đến biến sắc, lập tức xé bức tranh thành từng mảnh. Từ đó trở đi, hắn không thể nào quay lại thời điểm bản thân vô dục vô cầu như đã từng nữa.

Ham muốn tuy đã có từ lâu nhưng tính cách thì không thể một sớm một chiều thay đổi.

Sau khi tỏ tình, Lâm Tranh những tưởng sẽ nhìn thấy một Phong Duật Minh đầy hưng phấn, nào ngờ hắn vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như băng, y xì dáng dấp của một tu sĩ cấm dục đắc đạo.

Nhưng Phong Duật Minh vốn chẳng phải như vậy sao, nhiều lắm thì trước kia có cười với cậu vài cái, trông hắn còn chả thân thiết bằng mấy đứa bạn cùng phòng kí túc xá với cậu nữa.

Lâm Tranh bắt đầu xem lại bài tập về nhà, dù đã xin hoãn thi nhưng cũng chỉ hoãn cho đến khi học kì mới bắt đầu, trong kì nghỉ đông cậu phải tranh thủ bù lại những kiến thức đã bỏ lỡ. Song, vì không thể vận động đầu óc quá lâu, mỗi ngày cậu chỉ học nửa ngày, đến chiều thì Phong Duật Minh kêu cậu tập vẽ.

Phong Duật Minh hiểu rõ việc bắt Lâm Tranh ngày qua ngày chỉ ở nhà không được chạy nhảy, không được chơi game thì chẳng khác gì cực hình với cậu, vậy nên hắn phải nghĩ cách để cho cậu chịu ở yên một chỗ.

Nhà kính có hàng trăm loại hoa, nhưng chỉ có khoảng hơn chục loại là nở vào đông. Mấy ngày qua Lâm Tranh chọn những loại cây có lá xòe cùng đường nét gọn gàng để vẽ, vừa đơn giản lại vừa nhanh chóng, vẽ một bức sẽ không phải tốn quá nhiều sức lực, mấy kiến thức cơ bản của cậu đều đủ xài. Vẽ mấy ngày cũng dần hết vui, hôm nay cậu quyết định vẽ cây hoa anh đào ngoài ban công.

Trời đông lạnh lẽo, anh đào nở rộ, cành cây khô gầy uốn cong, từng đóa hoa đẹp đẽ tao nhã.

Nếu không có kĩ năng cơ bản, vẽ anh đào trên giấy sẽ lộ ra nhiều khuyết điểm.

Lâm Tranh không muốn áp lực mình phải vẽ đẹp mà chỉ muốn thử xem trình độ của bản thân. Cậu liên tục xé đi một đống giấy cho tới khi vẽ được cái thân cây trông cũng ổn.

Phong Duật Minh về đến nhà, không thấy Lâm Tranh đâu liền hỏi dì Chu, tiếp đến đi qua nhà kính tìm người.

Lâm Tranh đang tập trung vẽ một bông anh đào hồng nhạt. Cậu không dám dùng lực nhiều ở cổ tay, phạm vi chuyển động rất nhỏ, cả người cậu hơi cong, một chân dài gác lên đặt ở khung ghế, chân còn lại duỗi về phía trước.

Cấm ngônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ