Lúc Phác Thái Anh lần nữa trở về nhà, liền mang lên bữa tối. Bữa tối như cũ rất đơn giản, cùng giữa trưa giống nhau như đúc, một chén cháo, canh rau dại còn có một chiếc bánh.
Phác Thái Anh có chút ngượng ngùng, nàng thẹn thùng nói: Hôm nay chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể chắp vá.
Lạp Lệ Sa lắc lắc đầu: "Không có việc gì, bất quá lần này ngươi không thể chỉ ăn rau dại."
Lạp Lệ Sa kiên trì, hai người cùng nhau đem bữa tối đơn giản này chia đều. Rau dại hương vị đích xác thật không tốt, chỉ có muối ăn, canh rau có chút đắng, sợi cũng thô, rất khó để nuốt xuống.
Lạp Lệ Sa không khỏi có chút đau lòng Phác Thái Anh, nhưng là tiểu cô nương ở kia ăn rau dại có vẻ rất thơm ngọt, lúc nàng ấy uống cháo trắng, lông mày không tự giác dương lên, lông mi run rẩy nhảy lên tia sung sướиɠ, cho dù trên mặt không có nhiều ít biểu tình, Lạp Lệ Sa cũng có thể cảm giác được nàng ấy thỏa mãn.
Bất quá bánh ngũ cốc hương vị rất được, tuy rằng làm không tinh tế, nhưng Phác Thái Anh lại dùng than hỏa một lần nữa nướng, cho nên lớp da bên ngoài vàng và giòn, ngửi rất thơm. Cho dù bánh cũng không phải như ở hiện đại được tẩm gia vị cùng màu sắc tươi ngon, nướng ra tới mỹ vị, nhưng lại có một loại hương vị ngũ cốc mộc mạc nguyên bản, càng nhai càng hương.
Lạp Lệ Sa có thể nhìn ra tâm tình Phác Thái Anh, tiểu cô nương đồng dạng nhạy bén phát hiện Lạp Lệ Sa thích món bánh ngũ cốc này, nhịn không được nói: Đây là Lưu đại thẩm tặng cho ta, ngươi thích sao?
Lạp Lệ Sa chỉ đoán ra bánh là người khác tặng, nhìn không hiểu nàng ấy nhắc đến tên ai, lập tức ôn cười nói: "Thích, ai tặng cho ngươi?" Cuối cùng biết được còn có người đối tốt với tiểu cô nương, Lạp Lệ Sa liền nhịn không được đi tìm hiểu.
Nàng vươn tay, nhìn Phác Thái Anh chậm rãi viết. Viết xong tiểu cô nương lại nói: Là ta hàng xóm, đối ta thực hảo, cùng bọn họ không giống nhau.
Lạp Lệ Sa yên lặng ghi nhớ, sờ sờ đầu Phác Thái Anh: "Người đối tốt với Thái Anh, nhất định về sau sẽ có phúc báo."
Phác Thái Anh tay bỗng nhiên một đốn, nói không nên lời là tư vị gì. Người trong thôn đều nói ở gần nàng sẽ gặp xui xẻo, chỉ có Lạp Lệ Sa nói ở bên nàng sẽ gặp được may mắn. Tuy rằng biết đây là lời an ủi, nhưng phần ôn tình này vẫn khiến nàng ấm áp cả cõi lòng.
Vì không quấy rầy tiểu cô nương ăn cơm, Lạp Lệ Sa không nói chuyện nữa, hai người ăn xong liền chuẩn bị nghỉ tạm.
Phác Thái Anh chính mình rửa mặt xong, liền dùng trong nhà bồn gỗ đánh nước ấm mang vào trong phòng.
Lạp Lệ Sa thân thể khôi phục rất khá, mới hai ngày trôi qua, khí sắc so với trước tốt hơn rất nhiều, vết thương bên eo cũng đã kết vảy, nhưng là nàng vẫn không thể cử động mạnh, cho nên hôm qua ban đêm vẫn là Phác Thái Anh chịu đựng ngượng ngùng thay nàng xoa xoa thân thể.
Lạp Lệ Sa thích sạch sẽ, trước khi đi ngủ đều phải tắm rửa, hiện tại thân thể không cho phép cũng không có biện pháp, nhưng lau mình khẳng định là muốn. Chính là nàng vẫn có chút xấu hổ nhờ Phác Thái Anh vắt cho nàng cái khăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô [Cover][Lichaeng]
RomanceTựa gốc: 把酒话桑麻 (Nâng Cốc Thoại Tang Ma) (Dịch: Uống rượu bàn chuyện nông canh) Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng 时微月上 Thể loại: Xuyên qua cổ đại/ An cư làm ruộng/ mỹ thực/ ngọt văn/ Hỗ công/ 1x1/HE Số chương: 140 chương hoàn Nhân vật chính: Phác Thái...