35: Lạc mềm buộc chặt

5 3 0
                                    

Ông Triệu từ một ngã rẽ khác đi tới, khuôn mặt lạnh lùng và hàn khí nặng nề bao quanh ông, thể hiện cho người khác thấy bây giờ ông đang tức giận đến thế nào.

Bà Đường run rẩy và bất ngờ trước sự xuất hiện vào lời chất vấn từ ông ta.

Đứng trước mặt bà, ông dùng đôi mắt sắc lạnh để đe dọa.

Trong nhà này làm gì có ai không biết chỉ cần đụng đến tiền là ông Triệu sẽ như một con người khác? Mọi thứ ông đều có thể bỏ qua và chấp nhận nhưng điều cấm kị nhất vẫn là tiền và danh dự từ ông.

“Nói đi! Bà cần số tiền đấy vào việc gì hả?”

Ông chỉ thẳng tay vào mặt bà lớn tiếng quát.

“Tôi… tôi, cần chuẩn bị đồ cho Băng Na.

Đúng… đúng rồi, sự kiện một năm một lần này không thể qua loa được.”

Suy nghĩ vắt óc bà chỉ có thể lấy Băng Na ra làm bia đỡ đạn.

Dù quá thì chỉ bị chửi thôi, không thể để ông biết lí do thật sự được.

Nhưng đấy thật là một nước cờ sai của bà, hoặc có lẽ bà đã sai ngay từ đầu.

_Chát_

“Đồ thần kinh!”

“Bà bị điên đúng không? Cái gia đình này còn nhiều tiền quá để chi trả vào mấy chuyện không đâu đấy hả?”

“Thay vì đứng đây đi xin và vay tiền bà nên về dạy lại nó, nói nó an phận đừng gây thêm bất cứ phiền toái gì cho tôi nữa.”

Ông tức giận tát bà một cái thật mạnh, bà ta còn có thể nếm được vị máu tanh đang thoang thoảng trong khoang miệng.

“Ông… ông đánh tôi?”

Ôm một bên má đứng trơ mắt nhìn ông, bà không thể tin được ấy vậy mà ông dám đánh bà.

Chẳng phải tình cảm vợ chồng họ rất tốt sao? Vì mấy đồng tiền mà ông muốn rách mặt sao?

“Phải.

Tôi đánh đấy.”

“Cảm thấy tiền của tôi khó xin như vậy mà lại muốn tiêu xài như vậy thì ra đường tự mà kiếm.”

Cô đứng một bên, cố gắng hạ sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

Đợi đến khi thấy mọi chuyện đã đủ, cô rụt rè bước lên nắm lấy cánh tay của ông.

“Ba, ba bớt giận mẹ đi.

Bệnh của cha không tốt nên đừng có nóng giận nữa nha.”

“Nhưng con cũng thấy…”

“Con đã nói với ông ngoại rồi, ông sẽ cố gắng nói cậu hai giúp ba mà.”

“Ừm… vẫn là con tốt nhất.”

Vừa lòng khi có đứa con hiểu chuyện, quan trọng là nó còn giúp ích cho việc công ty.

Ông rất sợ những con người bên đấy, nhưng nếu có sự giúp đỡ từ họ thì ông không còn gì lo lắng.

“Đi thôi, mặc bà ta ở đó.”

Trọng Sinh Để Về Bên Tổng TàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ