Chương 270: Đắn đo

478 19 5
                                    

"Ý tôi nói 'thiên tài' không chỉ là nói có chỉ số IQ cao và trình độ học vấn cao."

Chu Dần Khôn đứng dậy, bước đến gần nhìn thẳng vào mắt Nakamoto: "Mà nó còn ám chỉ một nhà sáng tạo vĩ đại, một nhà sáng tạo mang lại sự lựa chọn cho tất cả mọi người."

Hai mắt Nakamoto khẽ run lên, hiển nhiên không ngờ Chu Dần Khôn lại đưa ra định nghĩa như vậy.

Cơ thể khẽ run nhẹ trong chốc lát đã được nắm bắt chính xác, người đàn ông bình tĩnh nói tiếp: "Tôi cho rằng con người sinh ra đã tự do, không nên luôn bị bộ máy nhà nước cai trị và hạn chế, cưỡng bức phân chia giai cấp và thực hiện hành vi tiêu chuẩn hóa. Mặc dù không ủng hộ việc phóng hỏa giết người, nhưng có rất nhiều việc, ít nhất mỗi người nên có cơ hội tự đưa ra quyết định tự do."

"Trang web anh tạo ra đang mang lại cơ hội và nền tảng cho sự tự do mà con người vốn nên có, từ góc độ này, chẳng phải anh là một nhà sáng tạo vĩ đại sao?"

Chỉ hai ba câu đã như cái búa tạ nặng nề đập thẳng vào tim Nakamoto, khiến hắn cảm thấy phấn khích.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người thực sự có thể hiểu được điều hắn muốn làm. Đó là một mục tiêu nghe có vẻ buồn cười - giải phóng toàn thể nhân loại và trao cho mỗi cá nhân độc lập quyền tự do tuyệt đối.

Cổ họng hắn như có một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, hắn không ngừng nuốt khan, cố gắng kìm nén ngọn lửa hưng phấn.

"Anh..." Giọng hắn khi nói hơi run, Nakamoto bình tĩnh lại, hỏi: "Anh quan tâm đến trang web của tôi vậy thì anh muốn sử dụng nó để làm gì?"

"Tất nhiên là để mang lại tự do cho mọi người rồi, chẳng hạn như mua giả dược hiệu quả có thể xoa dịu những tâm hồn bị tổn thương và giúp con người theo đuổi niềm vui tột cùng trong cuộc sống mệt mỏi."

"Ý anh là ma túy?"

Chu Dần Khôn nhướn mày không phủ nhận.

"Không, không được." Nakamoto lắc đầu, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Đó là thứ hại người."

Nhìn thấy anh ta xấu hổ lo lắng từ chối, Chu Dần Khôn cũng không khó chịu ngồi lại trên ghế sofa, giọng điệu tiếc nuối: "Nhìn xem anh cũng đã bị tẩy não thành công rồi."

Nakamoto bối rối ngẩng đầu lên.

Người đàn ông hết sức hứng thú hỏi: "Anh nói đó là thứ có hại cho con người, chẳng phải là đã bị tẩy não bởi những quy định của nhà nước, của chính phủ sao? Ruốt cuộc thì chúng cũng chỉ là những chất hóa học, nếu chúng thực sự có hại thì trong chiến tranh làm sao những thứ này có thể được dùng trên cơ thể binh lính chứ?"

*Câu đầu ý là nhà nước và chính phủ nói ma túy 'có hại', mà Nakamoto cũng cho rằng ma túy 'có hại' chính là do bị tẩy não chứ nó không hề có hại.

"Nói trắng ra thì khi các quốc gia và chính phủ cho phép chúng tồn tại thì chúng là thuốc. Còn khi không cho phép tồn tại thì chúng trở thành ma túy. Nhưng thuốc vốn là ma túy, dựa vào đâu mà phải do bọn họ quyết định?"

Nakamoto mở miệng, nhưng lại không thể nói được lời phản bác. Ngay cả trái tim của hắn cũng đang dao động, phân tích lời của Chu Dần Khôn dường như cũng có lý...

[Edit] Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ - Chu Phù YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ