Chương 76

668 30 4
                                    

Editor: Gấu Gầy

151

Chai rượu vang đỏ sau đó đã bị hai người uống gần hết, say thì chắc chắn là không, tửu lượng của Đinh Cạnh Nguyên và Tô Mặc đều rất tốt, chỉ là mặt hơi đỏ lên một chút.

Một bàn đầy đồ ăn ngon, vì mỗi món đều làm ít nên trừ đĩa cá hấp ra thì những món khác đều đã được hai người ăn gần hết.

Ăn cơm xong, Tô Mặc dọn bàn, xử lý thức ăn thừa, rửa bát đĩa trong bếp.

"Mình ơi!" Đinh Cạnh Nguyên nằm trên giường trong phòng ngủ gọi anh, "Mau lại đây."

Trong bếp không có tiếng đáp lại, mấy giây sau, Đinh Cạnh Nguyên lại tiếp tục gọi: "Lại đây ngủ với tôi nào!"

"Em yêu!"

"Bảo bối!"

"Bảo bối Tô Mặc!"

Tô Mặc vẫn tự mình làm việc của mình, mặc kệ hắn mượn rượu làm càn. Đợi đến khi dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, anh mới lau tay đi vào phòng ngủ, vừa nhìn đã thấy hắn nằm úp sấp trên gối, bất động như đã ngủ. Anh định mở chăn ra đắp cho hắn thì hai chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đồng thời vang lên. Tô Mặc cầm cả hai chiếc điện thoại ra phòng khách, nghe máy của Tô Chính, còn của Giang Tâm Mi thì trực tiếp tắt đi.

Tô Chính gọi điện thoại đến báo cho anh trai biết, chuyện mua nhà cơ bản được quyết định rồi, qua Tết sẽ đi đặt cọc.

"Dự định mùng chín sẽ tổ chức lễ đính hôn, mời họ hàng hai bên đến ăn cơm. Ba nói đợi đến khi nào sửa sang nhà cửa xong thì làm đám cưới."

"Là căn nhà năm trăm vạn hôm trước xem à?"

"Vâng. Tiền đặt cọc là một trăm năm mươi vạn, nhà mình bỏ ra hai trăm vạn, ba vợ em cho bảy vạn, vay ngân hàng một trăm vạn. Ba bảo vay thêm hai năm nữa, như vậy mỗi tháng em với Chu Huệ sẽ thoải mái hơn, sau này có con cái cũng không lo túng thiếu. Mẹ cô ấy nói lớn tuổi rồi sinh con sẽ hại sức khỏe, chắc là sau khi kết hôn sẽ giục bọn em sinh con luôn."

"Nghe lời ba đi, không sai đâu."

"Anh. Ngày đính hôn, em muốn anh về dự."

"Ừm..." Đương nhiên là Tô Mặc cũng muốn về, chỉ có một đứa em trai, từ nhỏ đã chăm sóc nó, bây giờ nó sắp đính hôn, kết hôn rồi, làm anh trai sao có thể vắng mặt được.

"Anh dẫn anh Đinh về cùng luôn nhé. Mẹ rất nhớ anh. Trưa nay, lúc nấu cơm, mẹ còn lén khóc trong bếp. Lúc ăn cơm, mắt mẹ vẫn còn đỏ hoe, em với ba giả vờ như không nhìn thấy."

"Ừm..." Tô Mặc thở dài, mắt anh bỗng cay cay.

"Về phần ba, để em nói. Anh, anh nhất định phải về đấy nhé." Tô Chính năn nỉ.

"Được."

Nói chuyện điện thoại với Tô Chính xong, Tô Mặc ngồi thẫn thờ trên ghế sofa một lúc, Giang Tâm Mi lại gọi điện thoại đến. Tô Mặc nghe máy. Lần này, nghe thấy giọng Tô Mặc trong điện thoại của con trai, Giang Tâm Mi lại tỏ ra rất bình tĩnh, bà ta hỏi con trai đang ở đâu, Tô Mặc đáp ăn no rồi ngủ rồi. Giang Tâm Mi gọi điện đến chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn nói chuyện với con trai vài câu, bây giờ có Tô Mặc ở đây, bà ta cũng chẳng có gì để nói, nên cúp máy luôn.

CHÌM TRONG SAY ĐẮM (EDIT) - Tịch Dương Khán NgưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ