Editor: Gấu Gầy
164
Cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, bèn tìm một nhà tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà. Vài người họ hàng đến nhà uống trà đã rời đi, Chu Huệ cũng về nhà với ba mẹ, trong phòng khách chỉ còn lại ba người nhà họ Tô. Vừa bước vào cửa, Tô Mặc đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn. Tô Tuyền Phong thấy hai người về, không nói một lời, đứng dậy đi thẳng vào phòng. Ông ngủ không ngon giấc tối qua, trưa nay lại uống rượu, lúc này hơi choáng váng nên vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Tất nhiên, lý do lớn hơn là ông không muốn nhìn thấy hai người họ.
Tô Mặc vừa ngồi xuống cạnh Lưu Vân đã bị bà nắm lấy bàn tay. Tô Mặc hỏi có chuyện gì vậy. Lưu Vân không nói. Anh lại quay sang hỏi Tô Chính. Tô Chính liếc nhìn mẹ, kể lại sự việc. Hóa ra sau khi ăn cơm xong, gia đình dì út vừa về đến nhà chưa được bao lâu thì dượng út - Phùng Nhiêu đã gọi điện thoại đến, ấp úng nói muốn mượn tiền. Hơn nữa còn không phải là số tiền nhỏ. Phùng Lôi năm nay học năm ba đại học, cô bé rất muốn đi du học. Nhưng khỏi phải nói, chi phí du học chắc chắn không phải là một con số nhỏ.
Thực ra, chuyện Phùng Lôi đi du học, dượng út cũng đã từng nhắc đến, vừa mở miệng là mười vạn. Tô Tuyền Phong không đồng ý cho mượn. Là họ hàng nhiều năm như vậy, Tô Tuyền Phong biết rõ con người Phùng Nhiêu, ông ta là người thích khoe mẽ hay lợi dụng. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ nói đến chuyện mười năm trước, em vợ Lưu Phong phải nhập viện, Phùng Nhiêu đã mượn tạm nhà họ một vạn tệ, đến giờ vẫn chưa trả, thậm chí còn không đả động gì đến. Lúc đó tình hình cấp bách, họ hàng cũng rối ren, Tô Tuyền Phong không nói gì đã ứng trước số tiền đó, sau này điều kiện gia đình dì út dần khá giả hơn, nhưng cũng không ai nhắc đến chuyện trả tiền. Ông và Lưu Vân nhịn không nói, sau này thời gian trôi qua cũng cho qua luôn. Ba chị em Lưu Vân tình cảm rất tốt, coi như là số tiền chữa bệnh cho em gái, hơn nữa lúc cho mượn tiền, ông cũng nói rất mơ hồ. Một vạn tệ của mười năm trước đâu phải là số tiền nhỏ, thời đó tiền bạc rất đáng giá.
Một điều nữa, việc học hành của con cái là chuyện lớn, nhưng Tô Tuyền Phong cảm thấy phải tùy vào điều kiện gia đình mà lo liệu. Học một trường đại học danh tiếng trong nước đối với một cô gái mà nói cũng đã là một lựa chọn rất tốt rồi. Chi phí du học mỗi năm mười mấy vạn tệ, dù có họ hàng giúp đỡ, gia đình Phùng Nhiêu cũng khó có thể gánh vác nổi. Hơn nữa, theo như Tô Tuyền Phong biết, Phùng Lôi cũng không phải là đứa trẻ chăm chỉ học hành như Tô Mặc.
Tô Tuyền Phong không đồng ý cho mượn nhiều tiền như vậy, còn muốn phân tích cho Phùng Nhiêu hiểu rằng các trường đại học trong nước không hề thua kém các trường ở nước ngoài, nhưng Phùng Nhiêu chỉ nói một câu đã chặn họng ông: "Tôi biết số tiền đó là để dành cho Tô Mặc lấy vợ, nhưng bây giờ Tô Mặc cũng không cần dùng đến nữa mà? Con cái đi du học là chuyện lớn. Sau này khi nào nó thành đạt, tôi sẽ trả cả vốn lẫn lời cho anh."
Không chỉ bây giờ không cần, mà sau này cũng không cần nữa. Tô Tuyền Phong cầm điện thoại, nhất thời không nói nên lời. Ông thực sự không muốn nghĩ nhiều, nhưng ông có thể cảm nhận được ý nghĩ ẩn giấu trong câu nói thản nhiên của Phùng Nhiêu: Không có tương lai.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÌM TRONG SAY ĐẮM (EDIT) - Tịch Dương Khán Ngư
General FictionCHÌM TRONG SAY ĐẮM Tác giả: Tịch Dương Khán Ngư (Ngắm cá hoàng hôn) Editor: Gấu Gầy Tình trạng gốc: Hoàn thành Tình trạng edit: đang làm Số chương: 100 chương + PN Lưu ý: Đây là một truyện thuộc hệ liệt "Tiểu Tâm Can", tam quan bất chính! Thể loại:...