Hôm Shinobu tới khám cho cô, thì Kyojuro vẫn ở nhà.
Nhưng anh ta không xen vào, chỉ ngồi bên ngoài chờ thôi.
Shinobu khám xong thì kê thêm thuốc để cô uống.
Rồi cô làm ký hiệu.
<Chị có muốn hỏi tôi gì không?>
Manu nhìn Shinobu.
Đôi mắt cô là có, nhưng không nói.
Cô không muốn Shinobu nói cho hắn nghe.
Thấy sự chần chừ trong mắt cô, Shinobu cười nhẹ.
<Tôi sẽ không kể cho ai đâu.>
Cô ấy ký hiệu.
Manu suy nghĩ hồi lâu. Rồi gật đầu.
Rồi bắt đầu thuật lại về giấc mơ của cô.
<Anh hai của tôi. Là ai?>
Manu ký hiệu.
Shinobu sững người.
Khuôn mặt cô lộ vẻ rất ngạc nhiên.
<Cô Manu, ký ức đã hồi phục?>
<Không. Nhưng trong giấc mơ, bản thân tôi gọi cái từ 'Anh hai'. Có nghĩa là tôi còn người thân?>
<Tại sao đến giờ anh hai vẫn chưa tới?>
Shinobu chỉ im lặng.
<Cô Manu, đừng suy nghĩ quá nhiều. Giờ cô cần phải dưỡng sức thật tốt.>
Shinobu làm ký hiệu.
Manu có chút tức giận. Lại lảng tránh.
Tất cả bọn họ coi cô là con ngốc.
Mẹ kiếp.
<Tôi không muốn ở đây nữa!>
----------------
![](https://img.wattpad.com/cover/371193844-288-k7421.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Người tỉnh. Mộng tan (Hoàn)
Fanfiction"cô đã nhớ gì chưa?" Manu lắc đầu. Anh ta vẫn cười, nhưng đáy mắt giấu một nỗi thất vọng. Và có chút xót xa? Manu không biết nữa. Nhưng cô tò mò. Người này với cô có quan hệ gì mà sao khi nhìn anh, cô lại thấy có chút buồn. Áy náy? "Tên anh là gì?"...