chương 20

1.6K 130 26
                                    

.

Những ngày giữa tháng ba ở thành phố thủ đô, mây gợn quang đãng, nắng gắt lên từng ô cửa, lộng lẫy đến lạ kì.

Chiếc xe hơi sang trọng lăn bánh trên đường phố, vượt qua những ngã tư ùn tắc bởi dòng người đông đúc. Kính chiếu hậu phản chiếu ánh sáng dịu dàng của ban mai, càng làm sắc nâu trong trẻo nơi đáy mắt trở nên diễm lệ khác thường.

Tự lái xe đến phim trường vốn đã là thói quen từ lâu của Lingling. Cuộc sống độc thân đối với cô từ trước đến nay không hề khó khăn, điều gì cũng có thể tự mình xoay sở.

Qua cửa kính một chiều, tất cả những âm thanh ồn ã của phố phường dường như bị bít chặt, chỉ còn lại khoảng không của thế giới riêng mình. Trên radio, danh sách phát chạy gần hết, khẽ vang lên giai điệu quen thuộc. Nữ diễn viên lặng mình, là bài hát cô từng hát cho nàng nghe ở bãi biển, trước đây rất thích, bây giờ không hiểu vì sao lại không thể ngân nga theo nữa,

Có một loại cảm giác, chính là khi nghe được một giai điệu quen thuộc, trong lòng vô thức sẽ lại nghĩ đến người ấy. Bài hát này, trước khi quen biết Orm cô vốn đã thường nghe, nhưng kể từ khi gặp gỡ, lại không thể nghe mà không mường tượng nên hình bóng nàng.

Radio êm ái phát lên, từng lời hát như đọng lại trong tâm trí, không trôi đi, vĩnh viễn ở lại:

"Đoạn đường khi ấy gặp gỡ

Có chăng sẽ dẫn ta đến ngã rẽ chia phôi?"

Cảm giác ảm đạm đạm khó nói thành lời, giống như đang gợi nhắc lại một mùi vị mà bản thân biết rõ sẽ không bao giờ được nếm trải nữa.

Nữ diễn viên nén một hơi thở dài, lại nghĩ về nàng trong nỗi rối bời khôn tả. Con đường dài phía trước dường như bất tận, vạch kẻ trắng thẳng tắp nằm yên, lại tựa như đang xô đẩy nhau, ùa đến lấp đầy trái tim bâng khuâng trống rỗng. Lý trí muốn buông bỏ chối từ, nhưng tâm can lại không cho phép được quên đi.

Khoang phổi được lấp đầy bởi dưỡng khí tràn căng, ánh mắt vẫn hướng về con đường dài phía trước. Bài hát đã phát được một nửa, vừa hay đến giai điệu da diết đau lòng nhất. Lingling Kwong vươn mình, những ngón tay mảnh khảnh chạm đến nút vặn, nhưng không hiểu sao lại chẳng nỡ tắt đi.

Bên ngoài cửa kính, khung cảnh chớp nhoáng đổi thay, không phút nào ở yên. Những tòa cao ốc bị bỏ qua, bánh xe vượt qua khỏi cung đường lớn, chậm rẽ vào ngõ nhỏ yên tĩnh hơn, bệnh viện Suvarnabhumi lờ mờ hiện lên trong tầm mắt.

Nữ diễn viên yên lặng, cố để cảm xúc lắng lại, nhưng mọi gắng gượng dường như cũng trở nên vô ích. Vô lăng chậm rãi xoay, bảng chỉ dẫn hiện lên phía trước đang vụt sáng. Hôm nay có cảnh quay khá quan trọng, cô biết, mình không nên để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.

Chiếc xe dừng hẳn, vừa vặn đỗ vào bãi. Bài hát cũng vừa kết thúc, không khỏi khiến lòng người thêm nặng trĩu muộn sầu.

Phải như vậy, luôn cố tỏ ra mình ổn.

Đáy mắt phản chiếu qua gương chiếu hậu chợt ánh nên vô vàn nỗi niềm. Lingling Kwong bước khỏi xe, nở một nụ cười nhẹ nhàng với tất cả nhân viên trong đoàn đang đợi chờ. Trước mặt cô bây giờ chỉ có ống kính, công việc, vai diễn. Mọi thứ khác, có lẽ nên tạm thời gác lại, ít nhất là cho đến khi cảnh quay kết thúc.

[LingOrm] Ngày Không Còn EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ