" Ánh Sáng soi rọi cả Bình Minh "
Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ, làm bừng tỉnh không gian tĩnh lặng trong nhà chung. Hiếu mở mắt ra, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người khi nhận ra mình đang nằm bên cạnh negav. Cậu vẫn còn say giấc, khuôn mặt vô cùng dễ thương với những sợi tóc rối bời. Hiếu không thể kiềm lòng, mỉm cười nhìn cậu, lòng tràn đầy cảm xúc.
Nhưng khi nghĩ lại đêm qua, lòng hiếu dâng lên một nỗi lo lắng. Cảm giác gần gũi, mùi hương của negav vẫn còn vương vấn trong không khí. “Mình đã quyết định như thế nào?” anh tự hỏi trong lòng, một phần trong anh biết rằng mối quan hệ này đang ở ngã rẽ.
Negav bỗng trở mình, dụi mặt vào gối, rồi bật dậy, đôi mắt cậu vẫn nhắm chặt. “Hiếu ơi, em muốn ngủ thêm chút nữa,” cậu nói, giọng lầm bầm như một đứa trẻ chưa muốn rời khỏi giấc mơ.
“Dậy đi, negav. Đã sáng rồi,” hiếu nhẹ nhàng khuyên. “Nếu không dậy, mày sẽ không kịp ăn sáng đâu.”
Negav mở mắt, nhìn hiếu với vẻ khó chịu nhưng rồi lại nở nụ cười khi thấy nụ cười dịu dàng của anh. “Em không muốn ăn sáng. Em chỉ muốn nằm với hiếu thôi,” cậu nũng nịu, kéo chăn che kín người.
Hiếu không thể nhịn cười. “Mày thật đáng yêu,” anh nói, nhưng rồi lại nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của mình. “Được rồi, em bé của tao, nhưng dậy thôi. Mọi người có thể đã về nhà rồi.”
Cuối cùng, negav đành phải ngồi dậy, vẫn chưa hết ngái ngủ. Cậu xoa mắt, ngáp một cái thật to. “Hôm qua vui quá,” negav thốt lên, những kỷ niệm về buổi tiệc như ùa về trong tâm trí. “Hiếu thật tuyệt khi đưa em về.”
“Chỉ là chuyện bình thường thôi,” hiếu đáp, nhưng trái tim anh không khỏi rộn ràng khi nghĩ đến những khoảnh khắc đáng nhớ của đêm qua.
Khi cả hai cùng nhau xuống bếp, không khí trong nhà chung tràn ngập sự ấm áp. Mùi thơm từ bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Negav không ngần ngại, chạy tới bàn ăn, ngồi xuống và bắt đầu thưởng thức bữa sáng với sự háo hức.
“Chỗ này có đồ ăn gì vậy?” negav hỏi với đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn.
“Có trứng chiên và bánh mì nướng, món em thích mà,” hiếu mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Wow, hiếu chuẩn bị tất cả cho em à?” Negav ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa đầy niềm vui.
“Chỉ là vì mày đáng yêu quá thôi,” hiếu nói, làm cho negav không khỏi đỏ mặt. Cảm giác dễ chịu lan tỏa trong không khí, và hiếu biết rằng có những điều thật đẹp giữa họ.
Sau khi ăn sáng, negav bắt đầu nhảy múa quanh bếp, biểu diễn những động tác ngộ nghĩnh khiến hiếu không nhịn được cười. “Em sẽ trở thành vũ công nổi tiếng!” cậu tuyên bố với vẻ tự tin.
“Vũ công nổi tiếng? Đừng quên có tao đứng ở đây!” hiếu chế giễu, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy trìu mến.
“Thì sao? Em sẽ dẫn dắt cả đội!” negav kiêu hãnh trả lời. “Hiếu cũng phải tham gia nữa nhé! Cùng em!”
Hiếu gật đầu, nhưng rồi lại nghĩ đến những điều mà anh không thể làm được. “Tao sẽ luôn ủng hộ mày,” anh hứa, trong lòng dấy lên sự lo lắng nhưng cũng là sự quyết tâm. Mối quan hệ giữa họ đang dần trở nên sâu sắc hơn, nhưng liệu anh có thể kiểm soát được trái tim mình?
Sau một lúc vui đùa, negav bỗng ngừng lại, nhìn hiếu với vẻ nghiêm túc. “Hiếu, em muốn biết một điều.”
“Điều gì?” hiếu hỏi, tâm trạng có chút hồi hộp.
“Chúng ta sẽ luôn như thế này, đúng không? Luôn bên nhau, mãi mãi?” Câu hỏi ngây thơ ấy khiến trái tim hiếu chao đảo. Anh nhìn vào đôi mắt trong sáng của negav, và một cảm giác không thể diễn tả trào dâng trong lòng.
“Đương nhiên rồi, an của tao. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau,” hiếu nói, nhưng trong lòng anh biết rằng không chỉ là một lời hứa, mà là một cảm xúc đang chực chờ bùng nổ.
Negav cười tươi như ánh mặt trời, khiến mọi lo lắng trong hiếu dần tan biến. “Tốt quá! Em sẽ không bao giờ để hiếu đi đâu cả!” cậu hạnh phúc tuyên bố, khiến lòng hiếu dâng trào cảm xúc mà anh không thể lý giải.
Chỉ cần như vậy, hai người họ lại tiếp tục những ngày tháng đẹp đẽ bên nhau, trong thế giới nhỏ của họ, nơi chỉ có những cảm xúc không thể kiềm nén.
BẠN ĐANG ĐỌC
hieugav •Giữ chốn thân quen
Romansacỏ lúa bằng nhau, negav dần quên mất mình nhỏ tuổi nhất nhóm kể cả đối với hiếu