Chúng tôi bắt đầu học, được nửa giờ đồng hồ thì con bé nhăn mặt nhăn mày ôm bụng nói.
- A, xin lỗi, em bị đau bụng, chờ chút em đi vệ sinh nhé.
Tôi gật đầu, tranh thủ lúc ấy tôi dở sách y ra đọc tiếp. Nhưng thật quái lạ, nửa giờ đồng hồ trôi qua mà con bé vẫn ngồi trong phòng vệ sinh. Tôi bắt đầu nóng ruột nóng gan rời khỏi ghế tiến đến phòng vệ sinh gõ cửa.
- Thùy Chi, em có vấn đề gì sao?
- A... không có gì đâu anh à, chỉ là... em ăn đồ linh tinh nên hơi khó đi thôi...
Tôi cảm thấy việc này vốn không đơn giản, con bé ấy mưu mô như vậy, chẳng nhẽ... nó đang tìm cớ thoái thác để không phải học?
Tôi thử hỏi dò:
- Hôm qua em ăn những đồ gì?
- Tại... tại sao anh lại hỏi như vậy chứ?
- Anh học y mà em, anh muốn biết nguyên nhân để xác định bệnh của em thôi.
- Ừm... à... chắc là do em uống trà sữa nhiều quá, với cả... với cả... em vốn có vấn đề về bụng dạ.
Tôi lắc đầu cười, nó nghĩ lòe thằng học y dễ vậy sao? Nếu mà đi nặng thì nó vẫn còn sức để đối đáp với tôi như này ư?
- Anh hỏi thật nhé? Em làm gì trong đấy, em tưởng dễ lừa anh như vậy được à?
- Anh... anh nói cái gì vậy chứ? Em đang đau bụng thật mà?
- Em ăn một bữa tối thì có đáng bao nhiêu chất thải chứ? Em có phải là thần ăn đâu mà mất đến 1h đồng hồ để đi vậy?
- Thì... em đang đi nặng mà!
- Vậy thì em đi mau nhanh lên, anh cũng cần đi vệ sinh.
- Ui, em nghĩ còn lâu... ứ...á.. chết rồi em lại buồn rồi... dưới nhà có phòng vệ sinh đấy...
Cứ như thế, con bé ngồi lì trong phòng vệ sinh và buổi học kết thúc một cách lãng xẹt như vậy. Tôi tức anh ách trong lòng khi chưa thể xử lý nó ngày hôm đấy. Chỉ là... tôi không hề ngờ rằng, buổi học hôm sau con bé lại lặp lại y cái chiêu trò như hôm qua để không phải học.
- Anh Hưng đến rồi ạ? Em xin lỗi anh nhé, hic...
Tôi cau mày, tôi dám cá rằng kể cả tôi có đạp tung cái cửa phòng vệ sinh này thì chắc chắn ở trong phòng kia nó đang không đi "nặng". Tôi cố nén sự bực tức lại mà nói.
- Em bị nặng như vậy tại sao không báo với ba mẹ để nghỉ học đi khám? Cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến chất lượng buổi học, anh cũng đến dạy mất rồi.
- Hic... em xin lỗi, em nhất định sẽ cố gắng mà, em sắp xong rồi, í dạ, í da... sắp xong rồi anh Hưng à....
Nghe cái giọng điệu cợt nhả của nó mà không thể chấp nhận nổi! Tôi mất kiên nhẫn đáp:
- Thế em đã bảo với bố mẹ để đưa đi khám chưa? Có cần anh nói lại với ba mẹ không?
Như bị đâm trúng tim đen, nó mất tự nhiên nói:
- À.. ừm... bác sĩ bảo... em bị ngộ độc thức ăn... em nghĩ là ổn nên chưa nói...
- Vậy em cố gắng nhanh lên nhé, anh không chờ được lâu đâu.

BẠN ĐANG ĐỌC
Dựa Trên Chuyện Có Thật: Cô Ấy Là Học Sinh Của Tôi
Hài hướcCuộc đời tôi vốn là một bức tranh hoàn hảo: thủ khoa đầu vào và đầu ra của trường ĐH Y, đỗ bác sĩ nội trú tại Mỹ và trở thành một bác sĩ ngoại lồng ngực... Thế nhưng tất cả những dự định ấy đều dừng lại, khi tôi gặp em, cô bé học sinh mà tôi vô tìn...