Em cũng giống như con mèo vậy, những ngày đầu tôi dạy em, khó khăn và vất vả thế nào, khi tôi muốn tiến đến, em liền kiến tạo một vỏ bọc gai góc hơn để tôi không thể lại gần, cuối cùng vì tôi ở lại, kiên trì, em mới nhận ra và mở lòng mình với tôi...
Thế mà chưa được bao lâu, tôi phải trả em lại cho người khác, liệu em có quen với người ta không? Liệu em có buồn không? Tôi thực sự không yên tâm...
Dù tôi biết thằng Nam cũng có kinh nghiệm giảng dạy cho nhiều đứa, nhưng... tôi sợ nó không kiên trì.
Thôi không nghĩ nữa! Chỉ là một đứa học sinh thôi mà... sao mình cứ suy nghĩ nhiều về nó thế này. Không dạy thì thôi, tập trung vào học rồi thi cử, thi đến mông mất rồi!
__________________________
( Đọc truyện tại facebook: Pưn Pưn Chan, vui lòng không lấy ý tưởng dù chỉ một chút vì để viết ra truyện này mình đã mất rất nhiều chất xám và công sức, vui lòng tôn trọng bản quyền và tôn trọng tác giả)
"Cơn ác mộng cuối cùng".
- Gr...ừ....gào...
Tôi bật cười, con bé mặc bộ đồ hình con hổ rồi nhảy ra ngay khi tôi mở cửa. Hành động này dễ thương đấy, nhưng không hiểu sao dù đang cười nhưng tôi không vui nổi.
- Lại gì vậy chứ?
- Anh thấy em đáng yêu không?
Dĩ nhiên, em rất đáng yêu, kể cả em không làm thế này thì em vẫn rất đáng yêu, nhưng tôi không nói được như thế mà chỉ đáp.
- Ừ, cũng được.
Bởi vì tôi không có tâm trạng để cất lời khen vào lúc này. Tôi ngồi xuống cái ghế quen thuộc, đây là buổi cuối cùng... ừ buổi cuối cùng, vui lên chứ, sắp có thời gian học nhiều hơn rồi...
- Anh sao thế, lông mày nhăn lại rồi kìa.
- Ừ, không sao, dở sách vở ra học thôi.
- Ơ, thế mèo đâu ạ?
Tôi sực tỉnh đáp:
- Anh quên ở nhà mất rồi, lát nữa anh mang sang cho nhé.
- Ủa kì lạ vậy? Lần đầu tiên thấy anh quên đó nhé, hay là anh không muốn cho em nuôi? Sợ em nuôi hỏng à? Em mát tay lắm đó.
- Không phải, anh quên thật, thôi mở sách vở ra học đi.
- Vâng...
Con bé thấy tôi không có tâm trạng thì hơi xị mặt, sau đó nó bắt đầu lấy sách vở ra, nhìn bóng dáng lóng ngóng của nó mà không hiểu sao tôi cứ thương thương, bất giác tôi gọi tên nó.
- Chi.
- Ơ.. vâng em đây?
Con bé cầm quyển sách toán quay lại.
- Thấy anh dạy thế nào?
- Giọng hay, dễ hiểu, tuyệt vời!
- So với người khác thì sao? - Không hiểu tại sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn đến thế.
- Hơn nhiều chứ, rất rất hơn đó, em chưa chịu để ai dạy ngoài anh đâu.
Nghe đến đây, tôi có chút vui mừng, nhưng niềm vui chẳng đến bao lâu thì nỗi buồn lấn át xâm chiếm. Tôi khó khăn lắm mới có thể nói.
![](https://img.wattpad.com/cover/379727082-288-k468972.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Dựa Trên Chuyện Có Thật: Cô Ấy Là Học Sinh Của Tôi
UmorismoCuộc đời tôi vốn là một bức tranh hoàn hảo: thủ khoa đầu vào và đầu ra của trường ĐH Y, đỗ bác sĩ nội trú tại Mỹ và trở thành một bác sĩ ngoại lồng ngực... Thế nhưng tất cả những dự định ấy đều dừng lại, khi tôi gặp em, cô bé học sinh mà tôi vô tìn...