Chi mỉm cười, em dang hai tay ôm cổ tôi.
- Chi nhớ Hưng x 1000 lần.
Chẳng cần đợi chờ thêm, tôi kéo em vào phòng của mình, đóng cửa lại rồi bế em trên tay, để lưng em dựa vào cửa rồi hôn ngấu nghiến lên bờ môi nhỏ nhắn như cánh hoa anh đào.
Đây mới chính là nụ hôn đích thực chứ không phải những lần "chuồn chuồn đạp nước" giữa em và tôi. Em có biết, tôi đã phải xem bao nhiêu bộ phim tình cảm để học được nụ hôn này không? Thật buồn cười... Tôi đã làm như thế đấy, bởi vì tôi chưa hôn ai bao giờ nên phải học.
Ngọt... miệng em thật ngọt, em không thể theo kịp với sự nhớ nhung đến man dại trong cơ thể tôi, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt giao hòa, một cảm giác không tên xâm lấn, kích thích toàn bộ tế bào trong cơ thể tôi. Đầu óc trở nên quay cuồng, tôi tham lam muốn hôn em thật nhiều, muốn cảm giác này in sâu trong tâm trí mình, để nếu đây là giấc mơ, khi tôi tỉnh dậy, tôi vẫn cảm nhận được sâu sắc dư vị của nó...
- Ưm... đừng như thế... em đau...
Tôi chợt dừng lại, lúc ấy lý trí mới quay về, tôi vừa làm gì thế này? Vì quá sợ hãi và nhớ em, thế nên tôi bị trái tim lấn át, tôi đã mạnh bạo với em, đến mức đôi môi của em trở nên đỏ ửng. Đây vốn không phải là tôi của thường ngày... tôi điên thật rồi!
Tôi vội rời khỏi đôi môi của em trong sự luyến tiếc. Kể cả khi nụ hôn kết thúc rồi, cảm giác ấy vẫn đọng lại trong tôi một cách mãnh liệt... đó là một cảm giác lạ lẫm, sung sướng, thật khó dùng từ ngữ để miêu tả. Lúc ấy, tôi nghĩ linh hồn mình đã bay lên mặt trăng, còn giờ thì cảm nhận đôi chân mình đang ở trên mặt đất! Đúng là thật điên rồ! Thế nhưng, tôi vẫn muốn thử lại một lần nữa, tôi... thèm khát cái cảm giác ấy, nó khiến cho cơ thể tôi trở nên mê man và cuồng dại, đây là lần đầu tiên tôi hôn con gái và trải nghiệm cảm giác như vậy.
Chi nhìn tôi bằng đôi mắt trong sáng, sau đó, em vươn hai cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn vòng lên cổ tôi, gương mặt sát lại gần tôi.
- Cho anh thêm một cơ hội nữa đấy!
Chẳng cần thêm một giây suy nghĩ, tôi lập tức áp môi mình lên môi em, miệng em ngọt như đường vậy. Cánh môi quá đỗi mềm mại, tôi khẽ nhắm mắt, cảm thấy đầu óc mình trống rỗng và không thể nghĩ được gì thêm nữa...
Chiếc l.ưỡi nhỏ nhắn của em chủ động quấn lấy l.ưỡi tôi. Chúng tôi hôn nhau say mê đến khi cả hai đều không thở nổi, em mới chủ động buông tôi ra.
- Hôn rất có kỹ năng, đã từng hôn ai rồi?
Tôi lắc đầu thật thà đáp:
- Chưa.
Dứt lời, tôi lại tiến đến đôi môi của em, nhưng lần này, em ngăn tôi lại bằng ngón tay của mình.
- Chúng ta còn nhiều thời gian, nghỉ ngơi một chút đã có được không?
Tôi hơi buồn nhưng cũng lặng lẽ gật đầu. Sau đó, em buông tôi ra và nhảy chân sáo, tiến về phía nệm của tôi ngồi xuống.
- Lạ nhỉ? Em nhớ là anh đâu có luộm thuộm như này đâu?
Tôi giật mình sực tỉnh, vội cúi xuống nhặt hết mấy quyển sách, mấy cái áo ở dưới đất, ngại thật... lại để em ấy chứng kiến cảnh này rồi nhắc khéo!
![](https://img.wattpad.com/cover/379727082-288-k468972.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Dựa Trên Chuyện Có Thật: Cô Ấy Là Học Sinh Của Tôi
HumorCuộc đời tôi vốn là một bức tranh hoàn hảo: thủ khoa đầu vào và đầu ra của trường ĐH Y, đỗ bác sĩ nội trú tại Mỹ và trở thành một bác sĩ ngoại lồng ngực... Thế nhưng tất cả những dự định ấy đều dừng lại, khi tôi gặp em, cô bé học sinh mà tôi vô tìn...