Tôi rời khỏi nhà Chi khi em đã ngủ say trên chiếc giường công chúa ấm áp của mình. Dù đã hết lời an ủi, nhưng Chi vẫn sợ, em ấy cứ ôm chặt lấy cánh tay của tôi trong khi ngủ, đến khi Chi nhắm nghiền mắt tôi mới dám ra về.
Bước vào căn phòng quen thuộc của mình, tâm trí và trái tim tôi như bình phục. Lần đầu tiên tôi học được cách an ủi phụ nữ ^^.
- Mày đang cười cái gì đấy?
Gương mặt thằng Nam bỗng hiện ra chình ình trước mắt tôi, ngay lập tức nụ cười trên môi tôi tắt ngúm.
- Cười cái gì?
- Ơ? Tao đang hỏi mày mà, tao mày hỏi ngược lại tao, tự dưng đi đâu về xong cười cười.
Tôi sững lại, tôi vừa cười một mình mà không biết? Thật kỳ lạ mà...
- Ừ kệ tao.
Tôi nói vậy rồi ngồi vào bàn học của mình, thằng Nam cũng không nói gì thêm mà rời khỏi phòng đi gặp người yêu. Tôi ngồi trên cái bàn thân quen mà tâm trí vẫn lơ tơ mơ, có lẽ vì làm được việc tốt nên cảm giác trái tim khuyết thiếu của mình được lấp đầy thêm một chút.
Tắm rửa và học hành đến 2h đêm, vừa đặt được cái lưng xuống giường thì tôi nhận được tin nhắn của Chi.
- Anh ngủ chưa?
- Anh đang chuẩn bị, sao em lại thức dậy?
- Em không biết nữa... chắc do em ít khi ngủ sớm nên bị vậy...
- Từ sau em tập ngủ sớm nhé, thức khuya nhiều không tốt.
- Nhưng anh vẫn ngủ muộn mà.
- Anh khác, vì anh phải học.
- Việc học vất vả lắm hả anh? Động lực nào khiến anh học chăm chỉ như vậy?
- Ừ, vất vả lắm, học để cầm chắc cái dao mổ trên tay em à.
- Mẹ anh chắc là tự hào lắm, khi có một người con như anh...
- Lại suy nghĩ linh tinh rồi đấy. Mẹ anh chưa bao giờ từng đặt áp lực cho anh. Mẹ anh luôn nói, bà tin anh sẽ trở thành một người bác sĩ giỏi. Và bà chỉ mong anh được nên người. Nhưng anh nghĩ, bác sĩ mà kiến thức trong đầu không chắc thì chỉ có đi giết người thôi.
- Anh giỏi thật...
- Sao em không nghĩ là do anh nỗ lực và chăm chỉ?
- Là do anh khiêm tốn thôi, em để ý anh cái gì cũng nhớ luôn ý, có những thứ em còn chẳng nhớ mà buổi hôm sau anh vẫn nhớ.
Tôi bật cười gõ tiếp..
- Những người không học, hay đang tự ti về kiến thức của mình mà đứng cạnh với người khác có lực học tốt, họ luôn nghĩ rằng người đó có một bộ óc phi phàm và không còn phải là con người. Nhưng bẩm sinh chỉ là một khả năng thôi, khi em bắt tay vào làm thứ gì đó, em sẽ biết thực ra tất cả đều là do chăm chỉ và luyện tập mà ra. Ngay cả thói quen chăm chỉ cũng cần phải luyện tập đấy.
- Được rồi... em sẽ chăm chỉ học hành hơn mà...
- Nghĩ vậy là tốt đấy!
- Anh Hưng...
![](https://img.wattpad.com/cover/379727082-288-k468972.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Dựa Trên Chuyện Có Thật: Cô Ấy Là Học Sinh Của Tôi
HumorCuộc đời tôi vốn là một bức tranh hoàn hảo: thủ khoa đầu vào và đầu ra của trường ĐH Y, đỗ bác sĩ nội trú tại Mỹ và trở thành một bác sĩ ngoại lồng ngực... Thế nhưng tất cả những dự định ấy đều dừng lại, khi tôi gặp em, cô bé học sinh mà tôi vô tìn...