chương 60:

4 0 0
                                    

Thời tiết đang đương độ cuối xuân, những cái cây gầy gò, ốm yếu như bệnh nhân suy dinh dưỡng như được thay một lớp áo mới, chúng đã mọc thêm chồi non và những cái tay xanh biếc để chuẩn bị chống chọi lại cái nắng bỏng rát của mùa hè.

Chúng tôi đang trong giai đoạn học hành ôn thi vô cùng căng thẳng, cả Chi và tôi đã hứa sẽ cùng nhau dốc hết sức cho những kỳ thi sắp tới. Tôi không biết còn điều gì đang đợi chờ ở phía trước nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ không để những giọt mồ hôi đổ xuống là lãng phí. Hiện tại, tôi tin vào năng lực của em.

Như mọi khi, tôi mở cửa bước vào, thế nhưng, sự điềm tĩnh thường ngay đã biến mất trên gương mặt tôi.

Khung cảnh khi ấy thật hỗn loạn, những mảnh thủy tinh rơi rải rác dưới sàn nhà, lọ hoa bị đổ vỡ, nước tràn ra lênh láng, dường như đây là hiện trường của một vụ ẩu đả. Chi đang cố dựa vào tường đứng dậy, trên tay em có một vết cắt khá nông và máu vẫn đang chảy nhỏ giọt. Tôi tái mặt, vội vàng lấy băng gạc và thuốc khử trùng để giúp em cầm máu.

- Có chuyện gì xảy ra thế? Cô giúp việc đâu rồi?

Chi cố đứng dậy, em mệt mỏi đáp:

- Em không sao đâu, cô giúp việc có chuyện, con cô ấy bị ốm.

- Nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra được không?

- Do em bất cẩn thôi.

- Em nói dối rất tệ, anh chỉ cần nhìn qua vết cắt trên tay là biết, tại sao lại xảy ra thế này?

Thực ra, tôi đoán được rồi, khu nhà giàu an ninh vốn rất tốt, cửa lại mở bằng vân tay, thế nên... tôi nghĩ việc cãi cọ chỉ xảy ra trong nội bộ. Nhưng cảnh tượng này khiến tôi không khỏi xót xa.

- Thật vậy sao? Em nói dối tệ lắm à?

- Ừ.

Tôi tập trung xem kỹ lòng bàn tay Chi có mảnh thủy tinh nào rơi vào hay không, tôi rất sợ Chi bị uốn ván, những mảnh thủy tinh này rất nguy hiểm. Chi thấy tôi như vậy thì bật cười.

- Em không sao đâu mà, cầm máu như vậy là được rồi.

- Chảy nhiều máu thế này mà bảo không sao?

- Thật mà, em chỉ cảm thấy may mắn là... trên đời này vẫn còn người lo lắng cho em.

- Em đang nói cái gì thế? Hâm à?

- Lúc nào cũng là anh...

- Thôi nói linh tinh đi, anh đưa đến viện nhé?

Vừa nói đến chữ "viện" người con bé đã run lên, nó vội lắc đầu.

- Chỉ là một vết cắt thôi mà, không sao đâu, em được bác sĩ băng bó lại rồi này.

Hai đầu lông mày chau lại, tôi hướng mắt nhìn Chi một cách nghiêm túc.

- Có chuyện gì đã xảy ra? Tin tưởng anh được không?

Con bé nhìn tôi rất lâu, nhưng rồi nó tránh né và rời mắt đi nơi khác.

- Em cãi nhau với bố, chuyện nhỏ thôi.

- Vì sao lại cãi nhau? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Dựa Trên Chuyện Có Thật: Cô Ấy Là Học Sinh Của TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ