Chương 18

19K 860 5
                                    

"Được rồi, chuyện sau, mấy người cứ tự xử lý. Sáng mai hai cô tới văn phòng của tôi, tôi sẽ tuyên bố mức phạt." Tần Nhuế nói xong liền rời khỏi văn phòng, lúc gần đi còn cố được một lần nhìn Thư Uyển Hạm cười nhẹ. Mà cái mặt tươi cười kia, so với hình tượng mặt than của nàng hằng ngày còn làm cho người ta khó chịu hơn!

Thật rõ ràng là Tần Nhuế muốn đem cục diện rối rắm này bắt mình phải xử lý!

Ây....

Thư Uyển Hạm trong lòng thầm than một tiếng, tiếp tục giúp Phương Cầm băng bó miệng vết thương. Đối mặt với đứa trẻ này nàng luôn thấy mình thật bất lực. Rốt cục thì từ lúc nào mình đã bắt đầu để ý đến người này? Là cái ngày ở bệnh viện nhìn thấy nàng thân thể tràn đầy vết tích? Hay là lúc nhìn thấy nàng mặt mũi trắng bệch vì đau đớn, nhưng vẫn gắng gượng cười rất tươi khi nhìn thấy mình?

Dùng băng gạc quấn trên đầu Phương Cầm, nhìn thấy người trước mặt một kiểu đầu nấm bây giờ được bó lại bởi băng gạc trắng tinh, trông lại hết sức khả ái. Giống như là cách ăn mặc của các ni cô thời phong kiến.

"Hai người, nếu không còn việc gì nữa thì về phòng đi ngủ đi. Hai người không còn là trẻ con nữa, có nhiều việc không cần tôi phải nói nhiều hẳn là cũng phải tự hiểu lấy. Chuyện tương tự như thế này, lần sau đừng tái phạm. Về phần xử phạt, tôi sẽ tìm Tần ngục trưởng xin cho cô ấy xử nhẹ một chút."

Thư Uyển Hạm vừa dọn dẹp hộp cứu thương, vừa dặn dò. Trong lúc đó nàng bất chợt liếc mắt nhìn Phương Cầm bên cạnh, lại thấy được Phương Cầm đang khóc ướt hết cả quần áo, mà nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Trong trí nhớ của Thư Uyển Hạm, Phương Cầm tuy rằng là một người hay bị khi dễ, nhưng không phải là kẻ dễ khóc. Cho dù nàng bị người trong kí túc xá xa lánh, cho dù nàng tuổi còn nhỏ đã bị bắt vào ngục, chính mình lại chưa bao giờ thấy nàng đổ nước mắt.

Vì thế, khi nhìn thấy Phương Cầm đang khóc, Thư Uyển Hạm trong nháy mắt hoảng thần. Nàng không biết lời nói của mình vừa rồi đã chọc khóc cô gái nhỏ bề ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường, hay là cái gì đã xúc phạm tới cô gái có trái tim nóng rực này? Nhưng lại có một chút thừa nhận, Phương Cầm tỏ ra yếu đuối như vậy, làm cho Thư Uyển Hạm nhịn không được muốn đem nàng ôm vào trong lòng.

"Cô về trước đi." Thư Uyển Hạm nói với nữ tù kia, thu được ánh mắt nghi hoặc, Thư Uyển Hạm cũng chỉ khẽ gật đầu, không giải thích gì thêm. Tuy rằng đã lật bài như vậy, có thể sẽ khiến cho Phương Cầm vốn đã nhiều người ghét, bây giờ lại càng thêm nhiều người đối đầu. Nhưng mà bây giờ nàng chỉ còn một lựa chọn này. Bởi vì vô luận như thế nào, nàng cũng không nhẫn tâm để Phương Cầm trong tình trạng như vậy mà đẩy ra bên ngoài.

"Sao lại khóc vậy?" Nữ tù phạm kia đi rồi, toàn bộ văn phòng cũng chỉ còn lại hai người Thư Uyển Hạm và Phương Cầm. Lấy tay vỗ nhẹ bả vai run run của người nọ, Thư Uyển Hạm hỏi nhỏ. Mà đối mặt với câu hỏi của nàng, Phương Cầm cũng chỉ lắc lắc mạnh đầu, đồng thời dùng tay lau liên hồi nước mắt đang tràn ra.

Thái độ như vậy lại không chịu trả lời, làm cho Thư Uyển Hạm cảm thấy nhức đầu. Nàng giữ lấy Phương Cầm đang có ý định bỏ chạy, buộc nàng nhìn thẳng vào mình. "Nói cho chị biết, sao em lại khóc?" Thư Uyển Hạm lúc này đã sớm không còn ôn nhu như ngày thường, mà mang theo một cỗ ra lệnh bá đạo. Thật giống như nếu Phương Cầm không nói rõ nàng sẽ không thả cho đi.

[BHTT]-[EDIT] THIẾT NGỤC MÊ TÌNH [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ