Chương 17: Tạ : Vườn trái cây (Hạ)

1.4K 134 0
                                    

"Ào ào ào ——" Tôi trở tay chém xuống một nhát cành cây khô đâm tới trước mặt, kéo Tiêu lúc tiến lúc lùi, một cây anh đào phía sau đột nhiên phóng ra một đoạn rễ cây, chắn ở bên chân tôi, nếu không có Tiêu ở phía sau đúng lúc kéo tôi một cái, sợ là khó thoát khỏi kết cục té ngã.

Những cây này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể công kích người như có ý thức của chính mình vậy? Tấn công có mục đích chính xác như vậy, giống như có người ở phía sau điều khiển.

"Đừng hoảng hốt," Tiêu khoác tay lên bờ vai của tôi, nhẹ giọng nói rằng, "Cô có phát hiện hay không, mỗi lần công kích chúng ta, đều chỉ có một loại thực vật."

"Hả?" Nghe Tiêu vừa nói như thế, tôi giả vờ không biết chuyện mà lùi lại mấy bước, quả nhiên nghe thấy sau lưng có động tĩnh cành cây di chuyển, nhưng mà những nơi khác trước người tôi lại không có thay đổi.

Tôi cùng Tiêu liếc mắt nhìn nhau, nàng gật gật đầu, chúng tôi đồng thời chạy về hai hướng khác nhau, khó tránh tưởng tượng sai lầm, tôi cũng không dám chạy ra quá xa, chỉ lẻn đến sau một thân cây khác liền vội vàng quay đầu lại xem tình huống của Tiêu, nhìn thấy nàng lạnh lùng đứng tại chỗ, mà bên chân là Nhị Bảo bị một bụi cây quấn lấy hai chân không thể động đậy.

Trong lòng tôi không khỏi khẩn trương: Công kích đúng là hướng về các nàng!

Đang muốn quay lại, đã thấy Tiêu kéo Nhị Bảo ra ngoài, thu vào không gian, sau đó cước bộ mềm mại tránh vào sau thân cây, chỉ bằng thời gian một nhịp thở, liền nghe hai tiếng vang trầm "đùng đùng", sau đó là một người phụ nữ gào lên đau đớn, tôi sợ hãi lập tức bước nhanh hơn, hầu như là sử dụng sức mạnh lúc kiểm tra chạy năm mươi mét, xông thẳng về phía âm thanh sau cây kia, đến khi thấy rõ tình hình trước mắt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve trái tim kinh hoàng không ngớt, tôi thở hổn hển hỏi: "Chuyện...chuyện gì?

Tiêu ôm hai tay cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ ngửa mặt nằm trên đất, chân vững vàng đạp lên bả vai người kia một cái, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt lạnh băng, thanh tuyến lành lạnh như sương tuyết ngâm suối băng trong hai tháng: "Điều khiển thực vật sao? Năng lực rất thực dụng. Chỉ tiếc sức khống chế quá yếu, muốn bắt giữ chúng tôi chẳng qua là mơ hão" nàng híp mắt nhẹ nhàng cười, buông ra chân ngăn chặn đối phương "Năng lực của cô, chỉ thích hợp đánh lén, tấn công chính diện là không có phần thắng chút nào."

Người phụ nữ bị Tiêu kiềm chế nhìn dáng dấp khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ăn mặc tùy ý, tóc dài ở sau gáy búi lên, mặt mày nhu hòa, mang theo phong vận thành thục nữ tính, coi như là ngã ngửa xuống đất cũng không thấy chật vật, chỉ nhắm mắt không nói, sau khi nghe Tiêu nói xong, nâng mắt bình tĩnh nhìn nàng một cái, sau đó vụt qua một nét cười khổ.

Ngụ ý là người phụ nữ này điều khiển thực vật công kích chúng tôi sao?

"Tại sao cô muốn đánh lén chúng tôi đây?" Tôi ngồi xổm xuống, đưa tay cho nàng, nhìn vẻ mặt nàng, cũng không có ác ý gì, điều này không khỏi làm tôi càng thêm hiếu kỳ nguyên nhân nàng chủ động công kích chúng tôi.

[BH - Edit] Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng - Thất Miên Thất DạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ