Lúc Vương Nguyên ở cô nhi viện
Cậu lúc này còn chưa có tên nên mọi người trong cô nhi viện gọi cậu là Tiểu Nhị vì cậu rất ngốc ai nói cái gì cậu sẽ tin cái đó. Cậu đang chơi một mình bên hồ cá của cô nhi viện thì nghe tiếng mama nuôi ( bả ở trong cô nhi viện) niềm nở nói
- Ở đây có rất nhiều đứa trẻ tội nghiệp lắm dì Lâm ạ. Có đứa mất cha mất mẹ từ khi còn nhỏ, có đứa thì bị ba mẹ bỏ rơi.
Người đàn bà được gọi là dì Lâm gật đầu một cái rồi quay qua nói với cậu con trai sau lưng
- Cậu chủ cậu có thể chọn ra một người trong những đứa trẻ này.
- Biết rồi bà ra ngoài đi tôi muốn chọn.
- Dạ!
Bà ta và mama hồi nãy lùi lại rồi ra ngoài. Cậu con trai này chính là Vương Tuấn Khải con trai của một ông chủ tài phiệt lớn. Từ nhỏ cậu ta cứ ngông cuồng như vậy không coi ai ra gì nhưng vì nhà cậu ta rất có quyền lực với lại cái khí chất băng lãnh của cậu ta nên ai ai cũng khiếp sợ, mặc dù bây giờ mới 10 tuổi thôi mà nhìn cứ như thanh niên 20 í. Cậu ta đảo mắt tìm kiếm nhìn tới nhìn lui một hồi thì nhìn qua hồ cá. Cảnh tượng ở đó làm cho cậu ta không thể rời mắt được: có một cậu nhóc da trắng mắt sáng mũi cao trông thanh tú vô cùng đang thở hồng hộc, còn quần áo trên người cậu ta thì ướt nhẹp làm lộ ra hai điểm hồng hồng trước ngực. ( Thì ra Nguyên bị té ao cá). Từng bước lại gần cậu bé ấy Vương Tuấn Khải lên tiếng
- Tên gì?
Cậu bé ấy giật mình nhìn lên thì thấy một cậu thanh niên dáng cao cao nhìn mình, dù hoảng hốt nhưng cậu vẫn trả lời một cách lịch sự
- A tôi không có tên!
- Đứng dậy theo tôi về!
- Về đâu vậy?
- Nhà tôi
- Tại sao tôi đang sống ở đây rất tốt cơ mà.
- Đừng nhìu lời!
Nói xong Vương Tuấn Khải nắm tay lôi Vương Nguyên lôi đi ra ngoài cửa còn cậu thì chẳng hiểu gì hết cứ mặc cho người lạ nắm tay mình lôi đi. Ra đến cổng Vương Tuấn Khải chỉ để lại một câu tôi bao nuôi cậu ta rồi nắm tay Vương Nguyên tống lên xe. Dì Lâm chỉ biết cười trừ cho hành động của Vương Tuấn Khải.
Lia camera tới chỗ hai pé
- Cậu làm gì vậy buông tôi ra, đau muốn chết!
- Im lặng đi không thì đừng trách!
Giọng nói băng lãnh của Vương Tuấn Khải làm cho Vương Nguyên không khỏi rùng mình nên đành ngồi im mặc người ta đưa đâu thì đưa. Ngồi im lặng một hồi lâu cậu mới rụt rè hỏi anh
- Thật ra cậu đang đưa tôi đi đâu vậy?
- Về nhà!
- Nhà sao, nhưng tôi đâu có nhà!
- Để tôi nhắc cho cậu một lần cuối là tôi bao nuôi cậu nên nhà cậu là nhà của tôi, cậu cũng là người của tôi. Từ nay về sau đừng bảo với tôi là cậu không có nhà.
![](https://img.wattpad.com/cover/84145260-288-k465388.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Nguyên] [H] [Ngụy phụ tử] Papa tha cho con
Hayran KurguThể loại: bá đạo công ôn nhu thụ, H, ngược, sinh tử văn, hắc bang, có chút hài, bởi vì author hơi làm biếng nên có chap đăng trễ nha. Đọc xong nhớ còm-mên nha mấy thím. Văn án: Từ nhỏ cậu may mắn được Vương Tuấn Khải nhận nuôi. A cậu rất thích pap...