Chap 10

8.3K 714 30
                                    

" Ơ Jimin đâu rồi? " Taehyung trở lại bàn sau khi đi vệ sinh thì thấy chỉ còn Yoongi và Hoseok đứng nhảy nhót, còn cậu bạn thân của mình thì chẳng thấy bóng dáng.

* Reng reng, " đồ khó tính đang gọi, đồ khó tính đang gọi. " * Điện thoại của cậu vang lên, thông báo cuộc gọi từ hắn, dường như độ rung của nó truyền từ trên bàn xuống đến mặt đất, rồi chạy vào con người đang lo sốt vó kia.

" Alo, Jimin? Em đang ở đâu, anh về rồi đây. " Đích thực là giọng hắn , giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi nhưng lại xen lẫn chút vui vẻ, háo hức, vì nghĩ đến cảnh một lát nữa lại được gặp cậu.

" Ừm, là tôi Taehyung, bạn Jimin đây. " 

" À, cậu có thể cho tôi gặp em ấy không? " Nụ cười trên mặt của hắn vụt tắt khi nhận được câu hồi âm không phải là từ người mình mong muốn.

" Chúng tôi đang đi chơi thì cậu ấy biến mất , nhìn xung quanh cũng chả thấy đâu cả, tôi đang lo lắm. " Nghĩ rằng giấu hắn cũng không ích gì, có khi lại còn làm con người ở đầu dây bên kia nổi trận lôi đình, Taehyung thành thực khai báo lí do mà cậu là người đang cầm và trả lời điện thoại của Jimin.

" Các cậu đang ở đâu? " Nắm rõ ngọn ngành câu chuyện, hắn biết nổi giận cũng chẳng giúp được gì, chỉ nghiêm mặt, hơi nghiến răng mà hỏi.

" Đang ở quán Bar XX. "

" Tôi lập tức đến. " Hai chữ ' quán bar' thực sự chưa bao giờ cho người khác cảm giác tốt lành gì, hắn cũng không phải ngoại lệ. 

================================================================================

Những lo lắng, nhớ nhung mấy ngày qua của cậu như được chất cồn trong đồ uống rửa trôi. Đang thả mình vào điệu nhạc, một kẻ lạ mặt đi đến trước mặt cậu.

" Tôi mời cậu 1 li được chứ. " Kẻ ấy đưa cho cậu một ly Margarita, bên dưới vẫn còn chút kết tủa màu trắng lạ lùng.

" Được chứ, cảm ơn anh. " Như ta đã thấy vài tuần trước, Park Jimin hoàn toàn trở thành một con người khác khi say, chính vì thế, cậu nhận lấy li rượu mà chẳng hề có lấy một chút kiêng nể, thậm chí còn vui mừng cảm ơn.

" Chà, tửu lượng khá đó. " Ánh mắt chẳng mấy lương thiện của kẻ ấy càng lúc lại càng trở nên thú tính hơn, nhìn những chuyển động bằng cơ thể của cậu, chúng lại càng tỏ ra khao khát chiếm hữu.

" Cảm... ơn.... " Có cảm giác gì đó khó chịu lắm, người cậu như mềm nhũn ra, rõ ràng quán bar có máy lạnh nhưng cậu lại thấy rất nóng nực.

" Cậu có sao không? Để tôi dìu cậu đi tìm chỗ nghỉ ngơi. " Thừa nước đục thả câu, kẻ đó choàng lấy đôi vai đang khẽ run rẩy của cậu, đưa vào hành lang tối tăm gần đó.

Vừa mới khuất khỏi tầm mắt của mọi người, kẻ đó liền ôm chầm lấy cậu, hai bàn tay dơ bẩn không liêm sỉ mà sờ soạng cả cơ thể của chàng trai đang dần yếu sức kia.

" Đừng.... thả tôi ra... " Mặc cho cậu cố sức chống cự, hắn vẫn một mực không dừng lại. Lợi dụng lúc hắn đang hăng say cắn mút hõm cổ mình, cậu cúi đầu cắn thật mạnh vào cánh tay hắn rồi chạy đi. Chỉ vừa đi được một đoạn, cậu cảm nhận được một luồng điện chạy qua trong cơ thể mình, các giác quan của cậu gần như bị rối loạn, chân cậu khụy xuống, mắt mất dần thị giác, cả hơi thở cũng khó khăn.

[KookMin] [Longfic] Tình Yêu Công SởNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ