Chap 9

5.2K 403 31
                                    

Thứ hai đầu tuần, ông mặt trời sung sức ló đầu, thoát khỏi những đỉnh núi cao chót vót. Ông dùng ánh sáng mà mình luôn tự hào chiếu rọi khắp nơi, đánh thức những con người đang say ngủ.

Nhiệm vụ của ông luôn là gọi trẻ con dậy đi học, gọi người lớn dậy đi làm, gọi chim ra khỏi ổ kiếm ăn, gọi dơi quay về nhà nghỉ ngơi, gọi những bông hoa đua nhau bùng nở.

Riêng Park Jimin và Jeon JungKook, hai người vừa tận hưởng khoái lạc cuộc đời vào đêm qua, vẫn còn đang vùi mình vào chăn êm nệm ấm, say sưa ngủ.

Ánh mặt trời hôm nay khá gắt, khiến cho khoảng đen huyền ảo trong mắt Jimin xuất hiện một tia sáng, làm cậu nheo mắt thức giấc.

Sau khi lấy lại được ý thức, một cơn đau tê dại liền truyền lên từ bên dưới, khiến cậu không khỏi phát ra một tiếng ' a '.

Hạ thân có hơi ran rát, cả người cũng mềm nhũn ra, cậu càng trở nên lo lắng ra sức cựa quậy. Người bên cạnh nhíu mày, mắt vẫn nhắm chặt mà kéo cậu quay lại lòng mình, ôm ghì lấy.

Ban đầu cậu nằm đưa lưng về hắn, bây giờ lại bị hắn kéo quay lại, tầm mắt đối diện  với khuôn ngực trần trụi, vững chắc kia. Từng đợt hô hấp của hắn khiến nơi đó phập phồng lên xuống, màu da rám nắng cũng nhờ ánh mặt trời mà trở nên thu hút, mạnh mẽ hơn, đều được cậu trực tiếp chiêm ngưỡng.

Cậu hơi giật mình một chút, rồi lại lia đầu lên trên, phát hiện người đang áp chế mình là hắn, liền bàng hoàng trong lòng. Sau vài phút cuối cùng cũng đã moi được hết tận cùng câu chuyện hôm qua ra, hai bên tai liền bốc khói, mặt lại ửng lên.

Bây giờ cậu đang làm gì đây? Rõ ràng là luôn một mực từ chối người ta, hôm qua lại chủ động van xin, thật khuất phục để người ta đặt mình dưới thân như vậy, làm sao để cứu vãn được nữa?

Người này, nói không còn yêu hắn là nói dối, nói hận cũng là nói dối. Hắn không có lỗi, cậu biết chứ, cậu chỉ là đang tự gạt mình gạt người, trốn tránh hiện thực mà thôi.

Hèn hạ? Cậu nhận. Nhưng chỉ là để bảo vệ cho người thân của mình, và cho hắn.

Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn, nghe giọng hắn, tiếp xúc cơ thể với nhau, cậu lại dấy lên một ham muốn ích kỷ. Cũng là con người, ai chẳng muốn được hạnh phúc bên người mình yêu? Tại sao cậu không thể?

Nhiều lúc cậu không khỏi tự vấn, rằng nếu lúc đó không trúng tuyển, không đến JJ làm việc, không gặp hắn, rồi trải qua mọi sự việc mà xác định quan hệ với nhau, có lẽ chăng cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn?

Cậu sẽ yêu một người khác, có một công việc khác, sống cuộc sống tự do tự tại, bình thường như bao người.

Nhưng người đó, liệu có thể yêu cậu như hắn đã từng?

Công việc đó, liệu có thể giúp cậu gặp được người như hắn?

Cuộc sống đó, liệu... có thể khiến cho cậu hạnh phúc không? Khi mà không có hắn?

Không. Cậu khẳng định.

Cái ý nghĩ chưa từng gặp hắn, rằng cả hai là hai người xa lạ, cậu không tưởng tượng được, cũng không cam tâm.

[KookMin] [Longfic] Tình Yêu Công SởNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ