JungKook về thẳng nhà, thấy trên bàn vẫn còn tờ giấy li hôn đang thiếu một chữ ký, hắn nhăn mày nhìn rồi mạnh tay mở cửa phòng ngủ.
Có vẻ một ngày rồi Yeon Hwa chưa ra ngoài hay ăn uống, sắc mặt cô khá tiều tuỵ, tóc tai bù xù, lớp trang điểm dày đặc vì nước mắt mà loang lổ ra, con gái mang bộ dạng thế này suy cho cùng vẫn là rất đáng thương.
Dù thế nào cô cũng là phụ nữ, cũng là muốn được ở bên cạnh người mình yêu. Thế nhưng trong tất cả đàn ông trên thế giới, cô lại mù quáng đuổi theo một người không yêu mình, để rồi tự tay dẫn mình đến kết cục bi thảm thế này.
Thấy hắn bước vào, đôi mắt đã sưng của cô gắng mở lên, nhào lại túm vạt áo người được xem là chồng trên danh nghĩa kia.
" JungKook, van xin anh, cho em một con đường sống được không? " Yeon Hwa tiểu thư từ nhỏ được bao bọc kỹ càng, sống trong nhung lụa cứ nhiên bây giờ lại mang bộ dáng thê lương, suy đồi thế này, khiến cho người ta có thể thấy ác giả ác báo là có thật, cô rốt cuộc cũng là gieo nhân nào, gặt quả nấy.
" Đường sống? Lúc cô triệt đi đường sống của người khác, cô có nghĩ sẽ cho người ta một cơ hội không? " Thanh âm hắn âm trầm, giọng có hơi khàn, cả một buổi đều không đem ánh mắt đặt xuống dưới, mặc người kia than khóc.
" Em xin lỗi, em đã biết sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa.. van xin anh... " Hôm nay có một sòng bạc vô duyên vô cớ bị cảnh sát đổ vào điều tra, nguyên do là nghi ngờ nơi này buôn bán mại dâm và tổ chức cá cược trái phép, mà mẹ cô lại là hội viên chủ chốt trong của tổ chức ấy, nên cũng đã bị giải đi dưới dạng tình nghi. Điều này khiến Yeon Hwa hoảng sợ tột độ, cả thân lẩy bẩy nhìn người mang nặng đẻ đau mình bị còng tay, cuối cùng cô bị tuyệt vọng giam lỏng, phải dùng đến hạ sách van cầu người khác.
" Cô van xin cái gì? Lúc em ấy bị các người chà đạp, em ấy có van xin không? Các người có khoan dung cho em ấy không? Tất cả là vì cô, hết lần này đến lần khác đẩy em ấy vào đường cùng, những lúc đó có nghĩ tới mình một ngày sẽ có kết cục này không? Tôi nói rồi, trừ khi cô thả JungMin ra, tôi sẽ lần lượt đem cả dòng họ nhà cô sang bằng. " Đối với bộ dạng này của cô hắn kinh tởm bấy nhiêu thì càng hả dạ bấy nhiêu, còn không chút lưu tình tiếp tục thẩm vấn, đe doạ. Hắn bình thường dung túng cô như vậy, cô ngược lại đi kích thích cho dã thú trong người hắn, để cho bây giờ người mà cô đang ôm chân ôm tay lại mang ánh mắt của thú dữ, tàn nhẫn, cường đại, không chút lưu tình đối với con mồi.
" Em không có... Nghe em nói đi Jeon JungKook em không có làm gì cậu ta cả... Ngay cả JungMin là ai em cũng không biết.... Anh tin em được không? " Cô liên tục giật quần áo của hắn rồi cào loạn xạ, khiến hắn tức giận dùng chân đẩy mạnh cô ra.
" Đừng nhiều lời nữa, mau mau cút khỏi đây rồi thả con bé ra! " Một cách vô tình, hắn lướt qua người cô, thu dọn hết quần áo cùng đồ đạc rồi quăng cho người hầu xếp vào vali. Sau đó căn dặn với vệ sỹ rằng vào ngày mai nếu phu nhân không chịu đi thì trực tiếp quăng đồ cùng người ra ngoài.
Chẳng mấy chốc cô chỉ còn một mình trong khuê phòng lạnh lẽo, cô đơn, thảm hại. Căn nhà của hai người, cuộc sống lứa đôi cô chưa bao giờ có, giờ đây một chút hi vọng cũng không còn, hoàn toàn tan vỡ theo mây khói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookMin] [Longfic] Tình Yêu Công Sở
FanfictionJeon JungKook - trưởng phòng Park Jimin - nhân viên