Nửa đêm lúc JungKook tựa đầu vào giường, tranh thủ chợp mắt thì bỗng cảm nhận được xung động, giật mình ngẩng đầu dậy.
Máy đo nhịp tim lên xuống vài bậc, hai mắt cậu lờ mờ nhắm mở, ngón tay động đậy, miệng lẩm bẩm gì đó, khiến JungKook cả kinh gọi bác sỹ.
Vì là phòng bệnh VIP nên đội ngũ cứu chữ tới rất nhanh, vị bác sỹ già dặn xem qua cậu rồi đối với hắn nói:
" Có vẻ như cậu ấy đã lấy lại được ý thức, cơ thể đang dần hồi phục rồi. " Ông đang nói thì cau mày nhìn hướng mắt của hắn, rất phẫn nộ khi người này tuyệt đối không đoái hoài gì tới lời nói của mình mà chỉ chăm chăm nhìn người trên giường.
Nói qua loa xong, vị bác sỹ nén giận bỏ đi, thầm trách người này si cũng si quá đi, có cần phải đem hết tất cả vứt qua một bên, trong mắt chỉ có người yêu không?
Hắn vội cảm ơn rồi lại ngồi xuống cạnh cậu, nắm lấy cánh tay gầy guộc, trắng bệch kia.
" Thấy thế nào? Có muốn uống nước không? Hay là ăn cháo? Nếu có khó chịu gì thì hãy cố nói cho anh biết, nhất định không được nhẫn nhịn biết chưa? " Đôi ngươi của cậu giờ đã mở hẳn, nhưng vẫn còn rất lờ đờ, vô hồn nhìn trần nhà. Sau khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay thô to của hắn mới lia mắt qua nhìn người kia rồi lại lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Nhiệt độ về đêm rất lạnh, cậu không giấu được run lên, hắn bắt gặp được liền cởi áo khoác ra đắp thêm cho cậu rồi gọi y tá tăng nhiệt độ máy sưởi.
Thấy tay cậu còn hơi run rẩy, hắn nhịn không được leo hẳn lên giường, cẩn thận tránh đống dây chằng chịt. Tìm được một chỗ thoải mái, hắn liền kéo cậu vào ôm lấy, lúc này mới cảm thấy thân thể người trong lòng đã nhũn ra, vài giây sau cậu lại vì kiệt sức mà thiếp đi.
Sáng sớm, căn phòng lạnh lẽo được ánh nắng sưởi ấm, trông thập phần có sức sống hơn. Cậu êm ái say ngủ trong vòng tay của người kia, lâu lâu còn cọ cọ tay chân vào hắn, khiến Jeon JungKook vừa mở mắt đã thấy ngứa ngáy, cả người nóng lên.
Lúc này mới không nhẫn được hôn nhẹ lên môi cậu, kế tiếp lại lần xuống cổ cắn mút, tất cả đều ở cường độ vừa phải, đảm bảo không làm cậu thức giấc.
" Này! Đồ vô lại! Cậu ấy đang bệnh mà anh cũng không tha? Đồ biến thái! " Cửa phòng bất chợt mở toang, Taehyung xách túi trái cây vào, định bụng sẽ xin lỗi hắn vì hành vi quá khích hôm qua, cư nhiên lại bắt gặp cảnh này. Taehyung trong lòng nổi đoá, nhanh chóng lao tới kéo ' kẻ vô lại ' kia xuống.
" Không... tôi không có định làm gì cả... " JungKook bị đối xử tàn bạo nhất thời trưng ra bộ dạng uỷ khuất, hai tay xoa xoa cái hông vừa tiếp đất của mình.
" Hừ, ai mà tin được lão công các anh! " Bị Taehyung nhìn với ánh mắt như ngàn lần rủa rằng: ' Đồ biến thái bệnh hoạn vô lại xấu xa! ' , hắn cảm thấy oan ức vô cùng, rõ ràng chỉ muốn ăn điểm tâm một chút, còn biết chừng biết mực chứ nào có ý định xấu xa kia.
"... Taehyung? " Tiếng ồn oang oảng bên tai khiến cậu tỉnh giấc, đôi môi khô tím hỏi thật nhỏ.
" Minie? Cậu tỉnh rồi? " Taehyung nghe thấy có người gọi mình, đầu tiên không nhận thức được là cậu, sau đó lại thấy thanh âm này tuy có hơi khàn khàn, yếu ớt nhưng lại rất quen thuộc, mềm mại, nhẹ nhàng, như là.... Minie vậy!
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookMin] [Longfic] Tình Yêu Công Sở
FanfictionJeon JungKook - trưởng phòng Park Jimin - nhân viên