Trước cửa phòng bệnh, có hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang nắm chặt tay nhau, gần như áp cả người qua cửa sổ mà ngắm nghía.
Bác sỹ nói cậu tỉnh lại nhanh như vậy chính là một kì tích, tuy nhiên vẫn phải kiểm tra tổng bộ cơ thể một lần, cho nên đã cấm những người không phận sự miễn vào.
Được liệt vào danh sách người - không - phận - sự ấy, JungKook hắn ủy khuất vô cùng, nhưng cũng chỉ biết đứng bên ngoài mà dán mắt lên đống người đang bao quanh giường bệnh kia.
Hắn vẫn là không khỏi thầm oai án, vợ hắn vừa tỉnh đã vội vội vàng vàng đặt hết thiết bị này đến thiết bị khác vào người cậu, chính là muốn cậu vì kiệt sức một lần nữa mà ngất đi phải không?
Càng nghĩ hắn càng phẫn uất, bàn tay nho nhỏ trong tay cũng bị hắn siết chặt đến đau nhức. Sau khi nghe bé con la lên hân mới chịu dừng lại, lập tức bồng bé lên xin lỗi.
Sau khoảng thời gian tựa như ba thu, bác sỹ mới gật gà gật gù dắt theo cả một bầy y tá tựa vịt bầu ra ngoài. Bắt gặp hắn, vị bác sỹ lại nhíu mày, đòi gặp người nhà.
" Tôi! Là tôi! Là chồng em ấy đây! Ông có phải là có vấn đề gì không hả? Cái bệnh viện này nhất định là có vấn đề! " Nhận được ánh mắt nghi hoặc của ông, hắn lập tức nổi giận, tiến tới nắm lấy cổ áo ông, hơi xách lên mà la thẳng vào mặt.
Vị bác sỹ nhất thời hồn vía phách lạc, bây giờ mới lĩnh hội được lí do không ai muốn nhận vị bệnh nhân này, là do người nhà quá đáng sợ đi.
Những tưởng vượt qua cửa ải này là hắn đã được vào trong, nào ngờ bị bác sỹ ấy có vẻ mang thù, giữ hắn lại mà dặn dò đủ điều, trong quá trình còn chấm phẩy nghỉ ngơi nhiều lần, khiến cho hắn dần dần mất kiên nhẫn.
Đem hết những lời như nước đổ đầu vịt cho trợ lý ghi lại, hắn liền mặc kệ ông ta mà kéo JungMin vào trong.
Nói là tỉnh lại nhưng thân thể cậu vẫn yếu ớt vô cùng, chỉ có thể nằm yên bất động trên giường bệnh. Nghe tiếng kêu cao vút pha lẫn khàn khàn của JungMin, hai mắt cậu đảo về phía con bé.
JungMin đã bật khóc từ lúc nào, mũi con bé sụt sịt vài tiếng ở bên tai cậu, khiến cậu mỉm cười, mắt cũng dần ướt át.
Cậu muốn ngồi dậy, muốn ôm lấy bé con vào lòng, muốn hỏi bé con có đói không, ba đi nấu cơm nhé? Thế nhưng cả người không chút sức lực, cổ họng khô rát, cậu chỉ có thể ngắm nhìn khuôn mặt tròn trịa kia ở khoảng cách thật gần, nở nụ cười hiền dịu với con bé.
Con bé lại bụ bẫm, đáng yêu như trước rồi, thật tốt quá. Chỉ cần như vậy, chỉ cần như vậy cậu cũng không tiếc những gì mình đã hi sinh.
Thậm chí có chết đi cũng không sao.
Ở phía sau, cậu lại thấy một khuôn mặt đang hớt hải, hỏi han cậu đủ điều. Người ấy sờ hết chỗ này đến chỗ kia, đem nào là nước nào là cháo để lên bàn, miệng không ngừng hỏi.
" Có khát nước không, có đói không, có muốn đi vệ sinh không, có còn mệt lắm không,.... " Tất cả những sự quan tâm ấy, cậu đáng sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookMin] [Longfic] Tình Yêu Công Sở
FanfictionJeon JungKook - trưởng phòng Park Jimin - nhân viên