" Anh không trở về làm việc sao? " Như dự tính, ngày hôm sau hắn lại đến gõ cửa nhà cậu.
" Hôm qua đã ăn cơm của em rồi, phải đáp lại chứ? " Không quan tâm lắm thái độ hờ hững, có thấp thoáng lo sợ của cậu, hắn cười.
" Thật sự không cần đâu, anh cũng đã giúp em sửa bóng đèn mà. " Mời hắn ăn cơm, cậu cũng biết sẽ gây ra cho người kia một chút hiểu lầm, cả nụ hôn chưa được giải thích hôm qua nữa, đều sẽ khiến lòng hắn nhen nhóm chút tàn lửa.
" Dù sao anh cũng muốn mời em ăn một bữa. Được không? " Biết bộ dạng mình bây giờ thật sự giống một kẻ đeo bám, hắn cũng không màng, bắt lấy tay cậu mà nói thật chân thành.
Nghe câu từ thân thuộc, giọng điệu ôn nhu kia, cả ánh mắt trông chờ như cún con nhìn mình, cậu gần như mủi lòng. Miệng vừa định ' được ' một tiếng liền bị cướp lời.
" Xin lỗi, hôm nay em ấy bận rồi. " Cả hai đều quay đầu về nơi phát ra tiếng nói, thấy NamJoon đang đi đến, vừa chăm chăm nhìn hai bàn tay đang víu lấy nhau vừa nhếch miệng.
Hai người như thường lệ, nhìn thấy nhau ngũ quan đều xị xuống, đường ấn giữa hai lông mày cũng sâu hơn một chút. JungKook vì câu nói của NamJoon mà đã có oán giờ lại thêm thù, không thể không tỏ vẻ khó chịu với người kia.
" Cái gì cơ? " Ý tứ câu nói của NamJoon hắn có suy đoán được một chút, rốt cuộc vẫn là phải hỏi cho ra lẽ.
" Tối nay em ấy và tôi có hẹn rồi. Em không nhớ sao, Minie? " Nói xong câu này anh cũng đã đến được chỗ cậu, đứng ngay bên cạnh, gạt nhẹ bàn tay đang thả lỏng từng giây kia ra mà đan những ngón tay của mình vào của cậu.
NamJoon một bên tay cho vào túi quần, bên còn lại nắm chặt lấy cậu, dùng một cái nhìn kiên định mà trừng hắn. Đấu khẩu với nhau bất quá không đáng sợ bằng đấu nhãn. Chỉ cần mất niềm tin vào chính bản thân hay lơ là một giây, sẽ bị cái khí chất toả ra trong mắt người đối diện áp chế, kết quả sẽ thua thảm hại. Thế nhưng mấy phút trôi qua, cả hai dường như chẳng ai có thể phân thắng thua.
" Hai người.. " Lúc này hắn đã phải kiềm chế bản thân đến cực độ mới có thể ngăn không cho nắm đấm chua ngoát mùi dấm kia một đường vào mặt tên đang nghênh cổ mà đối diện mình. Trên thương trường, hiếm có người nào có thể ngang nhiên đứng trước mặt hắn mà xử sự như vậy, hơn nữa công lực cũng ngang bằng nhau, thật khiến cho hắn suy nghĩ nhân sinh bất thường, sống càng lâu càng có chuyện kỳ lạ bấy nhiêu.
Bất quá việc NamJoon có như vậy cũng không có gì quái cổ như hắn nghĩ. Cả hai địa vị tương đương nhau, NamJoon trên thương trường cũng không thua kém bất kể là hắn hay ai, việc gì mà phải rụt cổ phất cờ?
Hai người đàn ông tự kiêu và bá đạo như vậy, trước con người nhỏ bé với tấm lưng gầy gầy kia, lại nhu thuận bất thường. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Cho nên người đổi được giang sơn chưa chắc lợi hại, người đổi được bản tính của một người khác lại là thập phần phi thường. Park Jimin cậu, phải chăng có sức mạnh đó?
" Phải, tôi và Minie đã chính thức hẹn hò. " Không ai biết được NamJoon đã đợi bao lâu, phí bao nhiêu công tâm, chỉ để thật to mà hét lên câu nói này đâu. Ba người là hoàn toàn không đủ, cả xóm làng này, cả thành phố này, thậm chí phải để cả thế giới biết được, anh mới thoả mãn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookMin] [Longfic] Tình Yêu Công Sở
FanfictionJeon JungKook - trưởng phòng Park Jimin - nhân viên