Như một loài thú hoang, hắn hết cắn mút từng tấc thịt đỏ mọng lại dùng lưỡi hung hăng liếm láp từng ngõ ngách bên trong khuôn miệng ấm áp kia. Một chút dịch vị ngọt ngào của cậu hắn cũng không để sót, hoàn toàn rút cạn. Cơn đói lâu ngày vẫn chưa được thỏa mãn, đôi tay thô to của hắn mò lên ngực cậu, cách một lớp áo mà xoa nắn. Trong tình trạng bị hôn đến mơ màng, cậu chỉ có thể vô lực mặc hắn làm càng.
" Ba ơi, Chú Joon đến! " Nghe được giọng JungMin đang ở rất gần, cậu lập tức lấy lại tỉnh táo, vội đẩy hắn ra. Rất may đã có chiếc tủ lạnh che cho cả hai, nếu không JungMin sẽ chứng kiến hết cảnh tượng dâm mỹ không dành cho trẻ con này.
Nhìn cậu vội vội vàng vàng chạy đi, hắn tức tối một phen, thầm mắng chửi tên phá đám nào đó canh lúc này mà làm hỏng chuyện tốt của hắn. Vừa ra cửa, cậu lúng túng chỉnh lại quần áo, vuốt lại mái tóc bám mồ hôi, đảm bảo bộ dáng không còn lộn xộn, mới mở chốt.
" Chào buổi tối, cả hai đã ăn gì....... chưa? " Đằng sau miếng gỗ dày cộm vừa được mở toang là khuôn mặt tươi cười nồng ấm của NamJoon. Tuy nhiên, nét vui tươi liền biến mất khi thấy hắn ở phía sau, khuôn mặt lập tức bị thay thế bởi ảnh mắt khó hiểu và vài nếp nhăn trên trán.
" Vừa mới ăn, anh đến có chuyện gì không? " Có chú ý đến nét mặt của anh, cậu cũng bối rối không biết phải giải thích như thế nào.
" À, vừa mới mua bánh trứng, muốn đem qua cho hai người. " Sau một phút dò xét người đằng sau, anh mới chuyển ánh mắt xuống đỉnh đầu nho nhỏ kia mà dịu dàng trả lời, tay còn vẫy vẫy bọc bánh thơm lừng, khiến JungMin vừa nhìn vừa thèm rõ dãi.
" Phiền anh rồi, vào nhà đi. " Bản thân cậu không hề biết hai người đàn ông trong nhà mình đã có quen biết, cũng không biết rằng họ đối với sự có mặt của nhau cảm thấy không mấy dễ chịu.
" Hình như em đang có khách, anh nên về thì hơn. " Vẫn là anh có chút ý tứ, dù muốn vào ra sao cũng cảm thấy toàn thân bực bội, dúi vào tay cậu bánh rồi quay đầu.
" Không cần, tôi cũng có chuyện phải về đây. " Dù sao hắn cũng đã mất hứng, lại vừa nhận được tin nhắn từ thư ký nói rằng có việc gấp, bất đắc dĩ phải đi.
" Về cẩn thận. " Nghe được hắn sẽ đi, cậu liền thấy nhẹ nhõm một chút, nói một câu cho phải đạo rồi thôi.
Bước ngang qua NamJoon, đôi mắt sắc bén của hắn dừng lại trên mặt anh, biểu tình như kỳ phùng địch thủ mà nhìn thẳng vào mắt người đối diện. NamJoon không có vẻ gì là chùn bước trước ám khí kia, ánh mắt của anh dường như cứng cỏi hơn, đối với hắn có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân. Khoảnh khắc ấy lướt qua rất nhanh, khiến cậu cũng không để ý, cũng không tò mò, sau khi tiễn hắn về liền mời NamJoon vào nhà.
" Hắn như thế nào lại đến đây? Sao có thể tìm ra em? " Vừa đóng rầm cửa lại, anh liền hỏi cậu, đối với việc người khi xưa hại cậu ra nông nỗi này hôm nay lại xuất hiện ở đây đích thực thấy không ổn.
" Em cũng không biết, hôm qua trên đường thì gặp anh ấy. Hôm nay lại tìm đến tận nhà. Hiện tại tim em muốn nhảy ra ngoài rồi, không thể nào cảm thấy yên ổn nữa. " Anh biết, bộ dáng của cậu là đang run sợ, còn nhớ lúc ấy anh tìm đến nhà cậu, chính cậu còn hốt hoảng không kém.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookMin] [Longfic] Tình Yêu Công Sở
FanfictionJeon JungKook - trưởng phòng Park Jimin - nhân viên