Bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, Jimin tỉnh dậy, đầu oang oang vì tác dụng phụ của thuốc mê. Cậu cố thoát ra nhưng vô ích, hai tay và hai chân đã bị trói chặt trên ghế, ngay cả miệng cũng bị bịt lại.
JungMin đã ngất xỉu vì mất nước và năng lượng quá lâu, trên người con bé còn có những vết đỏ tím ẩn hiện. Nhìn tình trạng của con bé, cậu phẫn nộ xoay người tứ tung, tròng mắt từ bao giờ đã đỏ hoe, chằng chịt tơ máu.
" Bình tĩnh đi nào, con bé chưa chết được đâu. " Thấy bộ dạng khẩn trương của cậu, người đàn bà ngồi đối diện bật cười, coi việc này như gió nhẹ thoáng qua mà thong thả đung đưa ly rượu trên tay.
" Ưm... ưm " Lời cậu muốn nói đều không nói được, tất cả đều bị một miếng vải dày chặn lại. Bà ta thấy cậu như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, chỉ cười rồi ra lệnh cho tay sai lấy miếng vải ra. " Bà... bà muốn làm gì? Mau thả chúng tôi ra! " Vừa nói cậu vừa chà sát tay chân vào sợi dây, gượng hết sức muốn thoát ra ngoài, đến mức các vết thương cũ lại bị rách ra, ứa máu thấm đẫm cả băng bó.
" Kiên nhẫn một chút, thằng con của ta đến càng nhanh thì chúng bay sẽ càng sớm thoát được đây thôi. " Phu nhân Jeon nhấp một ngụm rượu rồi lơ đãng nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ hàng hiệu của mình, kim giây theo chiều mà chạy, phát ra tiếng tích tóc vừa êm tai vừa ám ảnh, như là đang đếm từng giây mạng sống của JungMin.
" Xin bà... tha cho con bé đi, tôi sẽ nguyện làm tất cả.. " Cảm nhận được JungMin đang thoi thóp bên cạnh, cậu bất đắc dĩ giấu đi cơn giận, hạ mình cầu xin bà ta, dù sao mạng sống của JungMin vẫn là ưu tiên hàng đầu.
" Ồ không, ta chẳng có hứng thú gì với hai đứa đâu, chỉ cần hai đứa ở đó chờ con trai yêu của ta đến là được. " Sau câu này của bà cậu lại bị bịt miệng, lời vừa muốn hỏi liền bị đẩy lại vào trong.
Cậu biết mình là điểm yếu của hắn, và cả JungMin cũng vậy nếu như hắn biết được thân phận thật sự của con bé.
Nói như vậy, bà ta hẳn là muốn dùng cậu và JungMin để uy hiếp hắn?
Nhưng JungMin có tội gì cơ chứ? Lẽ nào việc sinh ra làm con của cậu chính là tội của con bé? Lẽ nào tội lỗi của cậu đã làm liên lụy tới đứa con gái này?
JungKook bị uy hiếp, JungMin lại bị hành hạ dã man, vì một cái mạng này của cậu.
Cậu tồn tại trên đời này để làm gì vậy?
Chi bằng chết quách đi.
Suy nghĩ tiêu cực liên tục hiện lên trong đầu cậu, dù bị bịt miệng, xong vẫn có thể thấy được trong ánh mắt của cậu hằn lên sự căm thù đối với người đàn bà kia.
Thoáng chốc cậu trông rất đáng sợ, ánh mắt vô cảm nhìn bà ta đi ra ngoài, như là đã chuẩn bị sẵn sàng để chết, sau đo sẽ tìm đến nguyền rủa bà ta, suốt đời cũng không để kẻ độc ác ấy sống yên.
" Đùng! " Tiếng động lớn làm cậu bừng tỉnh, mắt lại hướng ra cửa phòng.
JungKook tiến vào, một tay cầm súng lần lượt bắn từng tên tay sai ở ngoài, chẳng mấy chốc đã có một loạt người ngã nhào xuống đất, từ lỗ hổng đang bốc hơi trên cơ thể chảy ra máu đỏ tanh nồng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KookMin] [Longfic] Tình Yêu Công Sở
FanfictionJeon JungKook - trưởng phòng Park Jimin - nhân viên