Nhìn phản ứng của Ngô Thế Huân thì biết ngay chuyện không có đơn giản như vậy, sắc mặt Phác Xán Liệt trở nên nghiêm túc "Ở trường cậu bị bọn nó bắt nạt phải không?"
"Không phải, em không quan tâm đến bọn họ, ca, anh cũng đừng quan tâm. Bọn họ cứ thích trêu chọc bạn đồng học như vậy đó, nếu mình cứ không để ý thì họ sẽ không nói nữa đâu"
Đôi mắt Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân "Bình thường bọn nó còn làm gì, còn nói cái gì với cậu nữa?"
"Không có gì hết"
"Thật chứ?"
"Ừm.. bọn họ bình thường thích trốn học nên không hay nhìn thấy họ lắm, làm sao có cơ hội bắt nạt được"
Ánh mắt Phác Xán Liệt hạ xuống, dần trở nên ôn nhu "Nếu sau này ở trường có bị chúng nó bắt nạt thì nhất định phải nói cho tôi đấy, tôi sẽ cho cậu hả giận"
Ngô Thế Huân lại nở một nụ cười thuần khiết yếu ớt "Em biết rồi"
Phác Xán Liệt vỗ vai cậu "Đi, đi mua quần áo nào"
Quần áo mà Phác Xán Liệt gọi là rẻ hơn một chút trong mắt Ngô Thế Huân vẫn là đồ đắt tiền, một cái áo T-shirt mỏng ngắn tay mất hơn 100 đồng, một cái áo khoác trắng cũng hơn 200, còn cả quần nữa, cũng hơn 100.
Ngô Thế Huân cực lực ngăn cản, chỉ đồng ý mua một bộ, bởi vì chỉ có chủ nhật được nghỉ học ở nhà mới mặc đồ của mình. Còn ở trường đã có 5 bộ đồng phục học sinh, trang phục mùa hè, mùa thu, mùa đông đều có, không sợ không có đồ mặc.
Mua quần áo xong, Phác Xán Liệt đưa Ngô Thế Huân mang tới tiệm cắt tóc, đem phần tóc dày ban đầu tước mỏng đi, cắt luôn phần tóc che khuất lỗ tai, cắt phần tóc rối hơi dài trước trán, tỉa tới độ dày vừa vặn chạm tới lông mày, phần phía sau cổ cũng đem cắt ngắn đi.
Không đầy nửa giờ sau, Ngô Thế Huân giống như thoát thai hoán cốt, lột xác hoàn toàn trở thành một cậu trai thành phố thời thượng.
Phác Xán Liệt rất hài lòng thưởng thức kiểu tóc mới của Ngô Thế Huân, cả làn da phơi nắng ngăm đen lúc trước giờ cũng đã dần chuyển sang trắng, đường nét trên khuôn mặt bắt đầu hiện ra rõ ràng, hầu kết trên cổ bắt đầu trồi ra, dấu hiệu này chứng tỏ cậu đang phát dục, thân cũng cao hơn một chút.
Ngô Thế Huân bị Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm rất lâu, cảm thấy không thoải mái lắm "Ca, có phải nhìn kỳ lắm không?"
Phác Xán Liệt tỉnh lại, khẽ mỉm cười "Đâu có, nhìn cậu đẹp lắm"
Vành tai Ngô Thế Huân đỏ gắt lên.
Ngô Thế Huân đi đến trường, Phác Xán Liệt đưa cho cậu 8 tờ Mao gia gia (Joo: Tiền có hình Mao chủ tịch mệnh giá 100 đồng). Mỗi tháng Phác Xán Liệt lại đưa tiền sinh hoạt cùng với tiền tiêu vặt cho cậu một lần, một tháng 800 đồng, nhưng Ngô Thế Huân lại không chịu nhận.
Ngô Thế Huân nói "Ca, em vẫn còn tiền mà, chừng nào em hết tiền sẽ lấy của anh"
Phác Xán Liệt đem tiền đưa đến trước mặt cậu "Chút tiền đó làm sao đủ"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển Ver][ChanHun][Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ]
FanfictionEditor: Kwon Jian Au: Oh Yeon Joo Thể loại: Hiện đại, thanh thủy văn, điền văn, công sủng thụ, bình phàm hiền lành thụ, ngụy huynh đệ, HE. Ngô Thế Huân là cậu bé sống và lớn lên trên vùng núi cao. Khi cậu còn nhỏ thì cha mất nên mẹ đã đem cậu bỏ vào...