Loại cảm xúc này Ngô Thế Huân cũng không lạ lẫm gì, hồi tưởng lại lần đầu tiên vào đêm Giáng Sinh năm ngoái, còn có hơn một tháng trước trong khách sạn ở Thành cổ Lệ Giang, hai tay Ngô Thế Huân không tự chủ mà chống đỡ lên ngực Phác Xán Liệt, tuy rằng dùng lực không lớn, nhưng Phác Xán Liệt vẫn cảm giác được cậu muốn khước từ, liền buông cậu ra. "Không muốn sao?"
Mặt Ngô Thế Huân đỏ như cà chua chín, ngước mắt nhìn hắn một chút, lại cúi đầu xuống "Ca... anh cứ như vậy... em sẽ hiểu lầm đó."
Phác Xán Liệt nhìn cậu đang cúi thấp đầu, hỏi "Hiểu lầm cái gì?"
Ngô Thế Huân nhìn đôi giày trắng của cậu bị nước mưa làm cho ướt sũng, nói không nên lời, hiểu lầm cái gì, rốt cuộc là có cái gì mà hiểu lầm chứ? Phải nói cái gì đây?
Phác Xán Liệt lần thứ 2 nâng cằm cậu lên, ánh mắt nhìn cậu vô cùng ôn nhu "Em không có hiểu lầm, cũng không cần hiểu lầm, anh chính là thích em, muốn ôm em, hôn em. Năm đó, lúc anh quyết định muốn nuôi em để em đi học, anh không dám nói chính mình không có chút tư tâm nào." Ngưng lại một chút, hắn giải thích "Mà cái gọi là tư tâm, chính là đem người mình thích mang lại bên cạnh mình."
Ngô Thế Huân nhịp tim càng đập nhanh hơn muốn vỡ cả ra, mặt càng đỏ gay gắt hơn. Đây có thể xem như là đang tỏ tình sao?
Tay Phác Xán Liệt nâng cằm cậu di chuyển sang ôm lấy má cậu, ngón tay khẽ vuốt ve đến mức làm cả mặt cậu nóng bừng lên. "Nếu như em không thích anh ôm em, hay hôn em, thì đẩy anh ra đi, được không?"
Bàn tay Ngô Thế Huân đặt ở trước ngực hắn từ từ buông xuống, tùy ý để Phác Xán Liệt từng chút từng chút một tiến lại gần, đến khi khoảng cách giữa khuôn mặt hai người không tới một nắm tay thì Phác Xán Liệt dừng lại. Ngô Thế Huân mím mím môi, hướng về phía trước một chút, môi cậu nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Bên khóe môi Phác Xán Liệt hiện lên một tia cười nhẹ, bàn tay đặt ở bên má cậu lần thứ hai dịch chuyển hướng về sau gáy cậu, môi phủ lên bờ môi cậu, nụ hôn lần này so với bất kỳ lần nào khác cùng đều dùng lực nhiều hơn, đều muốn thâm nhập vào sâu hơn.
Môi dán vào môi cứ thế dây dưa, Ngô Thế Huân hai tay chăm chú ôm vòng lấy eo Phác Xán Liệt, mặt hơi ngước lên đón nhận nụ hôn của hắn, bị hắn hôn đến không thở nổi.
Lúc Phác Xán Liệt buông cậu ra, Ngô Thế Huân dựa vào trong lồng ngực của hắn, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, môi bị hôn đến biến thành sưng đỏ, trên môi còn có một chút cảm giác tê dại.
Chờ cho hô hấp trở lại bình thường, bên tai vang lên một thanh âm ôn nhu không thể ôn nhu hơn.
"Anh thích em, còn là, yêu em."
Hai mắt Ngô Thế Huân ươn ướt, chưa từng có một khoảnh khắc nào như hiện tại, cảm giác như là đang ở trên Thiên đường, cậu hạnh phúc đến mức như sắp ngất đi.
Bức tường lý trí Phác Xán Liệt dựng lên lúc trước trong nháy mắt đã hoàn toàn tan vỡ, chỉ còn biết làm theo sự điều khiển của trái tim mình.
Nhớ nhung là một loại chất xúc tác khiến hắn trở nên ích kỷ, trở nên liều lĩnh, trở nên hoàn toàn mất đi lý trí.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển Ver][ChanHun][Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ]
FanfictionEditor: Kwon Jian Au: Oh Yeon Joo Thể loại: Hiện đại, thanh thủy văn, điền văn, công sủng thụ, bình phàm hiền lành thụ, ngụy huynh đệ, HE. Ngô Thế Huân là cậu bé sống và lớn lên trên vùng núi cao. Khi cậu còn nhỏ thì cha mất nên mẹ đã đem cậu bỏ vào...