Chương 31

313 30 0
                                    

Phác Xán Liệt rời khỏi trường Kim Tín lái xe chạy về trường học của mình lên lớp. Hai tiết học buổi chiều qua đi, hắn lại lái xe trở lại đón Ngô Thế Huân.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, các cửa hàng ở khắp phố lớn ngõ nhỏ ít nhiều gì đều được trang trí, trên cửa kính dán những bông hoa tuyết lục giác, trên giá cửa treo chuông gió cùng những quả cầu, trên cây thông Noel đặt trước cửa được treo chuỗi dây đèn màu lung linh.

Ở trước cửa một siêu thị có đặt một cây thông Noel cao chừng 5, 6 mét, trên cây treo rất nhiều dây đèn màu cùng những quả cầu, đèn màu không ngừng chớp nháy, bên dưới cây thông còn treo vật trang trí là những ông già Noel vác túi quà hoặc là đang điều khiển tuần lộc.

Đường phố rộn ràng những bản nhạc Giáng sinh được phát ra, chuông leng keng, chuông leng keng, Jingle Bell...

Phác Xán Liệt lái xe chạy ngang qua một cửa hàng bán quà tặng, sau mười phút, hắn ôm một ông già Noel nhồi bông từ cửa hàng đi ra.

Ngô Thế Huân nhìn hắn ôm ông già Noel nhồi bông đến, mở cửa sau nhét vào băng ghế phụ, cười "Quà Giáng Sinh"

Ngô Thế Huân ôm ông già Noel mũ đỏ râu bạc, trên mặt nở nụ cười như hoa nở "Cám ơn anh"

Kim Mân Thạc trên tay bưng các thứ đồ ăn đứng bên ngoài cửa, một tay bấm điện thoại di động, nghe có tiếng bước chân, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Phác Xán Liệt cùng Ngô Thế Huân "Các người cuối cùng cũng chịu về, lạnh chết người ta, mau mở cửa đi"

Phác Xán Liệt tra chìa khóa vào mở cửa ra, Kim Mân Thạc nhìn Ngô Thế Huân ôm ông già Noel trong ngực "Yo, có diễm phúc gớm chứ, là nữ sinh nào tặng đấy?"

"Ca cho"

Khóe miệng Kim Mân Thạc giật giật, làm ra vẻ mặt 'Anh trai cậu lại đi tặng thứ này' "Đến đây, Thạc ca cũng tặng cậu một món quà giáng sinh"

"Tặng cho một nụ hôn Giáng sinh nè, a..." Mân mê miệng muốn hướng đến hôn vào mặt Ngô Thế Huân một cái, lưng Ngô Thế Huân chạm vào tường, trên tay vẫn ôm chặt ông già Noel, chẳng biết phải làm sao. Một bàn tay lớn chặn lấy cả mặt Kim Mân Thạc "Đợi tới lúc chết đi"

Kim Mân Thạc ấm ức hất cái tay trên mặt ra "Có phải hôn mày đâu" (Joo: ai cũng không được nha anh :3 )

Phác Xán Liệt không buồn liếc nhìn tên kia một cái, ôm lấy vai Ngô Thế Huân đi vào nhà "Thằng đấy bị biến thái, cách xa nó ra một chút"

Kim Mân Thạc mang theo đồ ăn, đi theo phía sau, giống như nàng dâu nhỏ mà oán trách nói "Phác Xán Liệt, mày nỡ nào đối xử với anh em như thế"

Ngô Thế Huân một mình ngồi ở trên ghế sopha, ông già Noel đặt bên cạnh, Phác Xán Liệt ở trong nhà bếp làm cơm, Kim Mân Thạc đứng một bên trợ giúp.

Ăn cơm xong, không nghi ngờ gì về nhiệm vụ phải đi rửa bát của Kim Mân Thạc.

Phác Xán Liệt ngồi ở trên ghế sopha, dùng điều khiển mở TV lên. Ngô Thế Huân nói "Ca, ngày mai em không đi học, ở nhà học cũng vậy thôi"

Dĩ nhiên đây không phải là ý nghĩ thật sự của Ngô Thế Huân. Phác Xán Liệt đã ở chung với cậu gần nửa năm, gần như đã nắm bắt được tâm lý của cậu "Thế Huân, có chuyện tôi nhất định phải nói rõ với cậu"

[Chuyển Ver][ChanHun][Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ