Chap 32

46 2 0
                                    


" Từ anh em sẽ bảo vệ anh , không làm anh tổn thương nữa ! ".
Chỉ vì câu này đựơc nói ra mà có người lợi dụng việc mình bị cảm mà làm nũng , dùng mọi thủ đoạn không biết xấu hổ bắt Nhược Hạ nấu cháo , chăm sóc từng chút một , ngoài gìơ học là sẽ như con đỉa bám riết lấy không chịu rời đi .Hơn nữa còn ung dung mà hưởng thụ sự chăm sóc của Hạ , lúc buồn sẽ quấy rầy cho tới khi Hạ nổi giận thì sẽ trưng ra bộ mặt vô tội : " Em nói sẽ không làm tổn thương anh ... Em nổi gịân chính là làm anh tổn thương , không thực hịên đúng lời nói của mình ".
Mỗi lần như vậy Hạ lại cố gắng kìm nén , chỉ muốn phang ngay quyển sách trong tay vào khuôn mặt đẹp trai không biết xấu hổ kia , trong lòng không ngừng hối hận vì đã buông lời nói nọ ra . Đúng là tự mình hại mình mà ~~.

Ngày thứ hai sau khi Uy Dũng bị ốm , Tiêu Tuyết đến thăm .
Lúc Nhược Hạ đến mang cháo cho anh thì thấy Tiêu Tuyết ngồi cuối giường bóc quýt đưa cho Dũng , mà anh thì cứ thản nhiên "há miệng chờ quýt". Hừ thật là bực mình nha ~
Giữa ban ngày mà tình tình tứ tứ, thật không biết xấu hổ mà !
Tiêu Tuyết ngẩng lên thấy Nhựơc Hạ đứng ở cửa nhìn mình chăm chú thì bất giác đứng dậy, nói : " Chị ngồi đây đi! ".
Hạ không nói gì , giữ nguyên bộ mặt lạnh mà đi vào . Thường thì trong mấy bộ phim , nhưng lúc như này nữ chính sẽ chịu ấm ức mà chạy đi . Nhưng Hạ đâu có ngốc như vậy , đâu điên mà chạy đi để lại hai người họ vui vẻ với nhau .

Uy Dũng thấy Hạ đến thì bắt đầu tiếp tục công cuộc ăn vạ giả vờ nhăn mặt : " Em đến rồi sao ? Anh sắp đói chết luôn này ".
-" Không phải ăn quýt no rồi sao ? " - Hạ cười lạnh , lấy miếng quýt còn lại nhét hết vào miệng Dũng .
- " Haha , em có hẹn với bạn rồi. Em đi trước nha ~ " . Tiêu Tuyết cười lả giả rồi nhìn Hạ : " Chị có thể tiễn em xúông dưới đựơc không ? Dù sao cũng là KTX nam ".
Haha , thật buồn cười nha, cũng ngại vì đây là KTX nam sao ban đầu còn đi lên ? Mà khoan , ý nói tôi mặt dày không biết ngại sao ? Đồ giả tạo ! còn dám ở đây mà diễn trò e thẹn , nhưng không sao tôi đây quân tử không chấp kẻ tiểu nhân như cô.
-" Đựơc thôi ".

Dù là KTX nam nhưng cũng có quy định của nó, cho nên hành lang cùng với cầu thang rất sạch sẽ , hẳn là quản giáo rất nghiêm .
Nhựơc Hạ đi đằng trước , Tiêu Túyêt theo sau . Khi xuống dưới tầng trệt , Hạ vẫn giữ nguyên thái độ quay lên lầu không thèm liếc nhìn người kia một cái ...
-" Chị ! ".
Đến khi Nhựơc Hạ dừng bước và ngoảnh lại cô mới nói tiếp :
-" Thật ra em không thích Uy Dũng , chỉ là chọc chơi chị vậy thôi "
Hạ nhíu mày :
" Chọc chơi ? Thì ra tôi là công cụ giải trí của cô sao? ".
Tiêu Túyêt vội vàng xua tay : " Không phải , không phải . Chỉ là lúc mới vô trường em có hẹn Uy Dũng gặp mặt cùng đi ăn nhưng anh ấy cứ mải bên chị mà không thèm để ý đến em. Rõ ràng hồi nhỏ anh ấy chăm sóc em rất tốt , em còn bảo vệ anh ấy khỏi lũ xấu xa kia . Vậy mà bây gìơ lại quay mặt với em . Vậy nên... vậy nên em mới làm vậy để xem chị là người thế nào mà khiến anh em say mê đến thế ".
Cô càng nói càng nhỏ , sau đó khẽ nhìn Hạ . " Em cũng không ngờ chị lại mạnh mẽ như vậy ... "
Nhựơc Hạ nhướng mày khó hiểu :
-" Bảo vệ anh ấy khỏi lũ xấu xa kia ? ".
Tiêu Tuyết không ngờ Hạ lại hỏi về vấn đề này , hồi nãy cô có lỡ miệng thôi mà. Tiêu Tuyết cúông lên bắt đầu giải thích :
-" Haha , cái này em chỉ là lỡ miệng không phải em cố ý đâu . Em hứa với Uy Dũng sẽ không nói với chị rồi... " Đến đây thì cô im bặt .
Chết rồi , lần này chết chắc rồi !
Hạ dịu giọng : " Nói thật cho chị nghe đi. Chị hứa sẽ không nói là em kể với chị ". Nói xong còn dùng ánh mắt " tin tôi đi
" để nhìn Tiêu Tuyết.
Cô gái kia khẽ rùng mình , tuy lời nói như vậy nhưng có thể nhận ra nếu cô không nói sẽ không yên ổn đâu nha .
Cô gái trước mặt kia qúa mạnh mẽ , từ nhỏ tới lớn toàn thấy anh Uy Dũng bắt nạt người khác , vậy mà trước mặt cô gái này còn phải nhún nhường vài phần, thật đáng sợ nha !
Người ta nói đắc tội quân tử không sao . Đắc tội tiểu nhân mới đáng sợ .
Dù sao Uy Dũng vẫn dễ đối phó hơn !
Vậy nên...
-" Haha cũng chỉ là anh ấy... anh ấy sợ gián thôi ".
- " Hả ? Sợ gián ?? "
Hạ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tiêu Tuyết .
- " Thật ra hồi năm 7 tuổi , anh ấy có một bộ đồ siêu nhân và rất thích nó . Anh ấy giữ gìn rất cẩn thận , nhưng chỉ qua một đêm đã bị lũ gián cắn mất một miếng lại còn bị chúng " đi vệ sinh " lên nữa , lí do là do em giấu bánh ngọt trong tủ quần áo của anh ấy . Uy Dũng căm thù bọn chúng thế nên lật tung nhà kiếm từng con gián một . Ai dè lúc tìm đựơc rồi thì bị chúng bò lên người . Anh ấy uất ức quá khóc rống lên. Hôm đó bà nội đang đi làm còn phải bỏ về để dỗ dành anh ấy . Từ nhỏ anh ấy yêu bà nhất , dựa dẫm vào bà nhiều nhất , cho nên khi bà mất Uy Dũng mới buồn như vậy .
Aida em nói sang chuỵên gì thế này. Em đã kể rồi , mọi chuỵên em đều không liên quan nhé . Em đi trước đây ~ " . Tiêu Tuyết nói xong cứ như sợ Nhược Hạ hỏi thêm điều gì , ba chân bốn cẳng chạy mất .

- " Sao em đưa Tiêu Tuyết xuống dưới thôi mà lâu vậy ? ".
Uy Dũng vừa ăn cháo Hạ bón vừa nhìn cô hỏi.
- " Có chuỵên gì giấu em hay sao mà lại không thể cùng Tiêu Túyêt ở một chỗ lâu chứ ? ".
- " Không hề nha , anh sao lại có chuỵên giấu em chứ , chỉ là anh thấy hai người không hợp tính tốt nhất không nên ở cùng nhau thôi mà ". Uy Dũng lấp liếm trả lời.
-" Thật không ? "
Uy Dũng nhìn Hạ, ánh mắt mất tự nhiên mà thốt ra một câu :
-" Cháo ngọt quá ! ".
-" Tên ngốc nhà anh. Cháo em nấu mặn ở đâu ra mà có vị ngọt ".
Uy Dũng nhìn Hạ bối rối rồi bất ngờ hôn lên má cô.
-" Này ! Anh còn chưa cả lau miệng ". Hạ hét lên
-" Em còn hét nữa anh sẽ hôn thật đấy ! "
Hạ nhuốt nước bọt , cô tin người này nói được là làm được nha ~.
Hạ lập tức ngậm miệng lại . Dũng xoa xoa đầu cô bật cười , nhìn bộ dạng như con mèo con ngoan ngoãn của cô khíên anh rất vui . Lâu rồi mới thất cô ngoan như vậy , mặt anh đang tiến gần mặt cô thì chuông địên thoại vang lên .
Uy Dũng hậm hực cầm điện thoại , nhìn thấy dãy số trên màn hình thì ngoảnh lại nhìn Hạ rồi đi ra ngoài.
Ngựơc lại với thái độ của Uy Dũng , Hạ cảm thấy biết ơn người gọi điện thoại lúc này a ~
Nghĩ đến cảnh tượng nếu không bị phá vừa rồi , mặt cô đỏ bừng. Lấy tay vỗ vỗ vào mặt cho tỉnh táo. Aida lại suy nghĩ đi đâu thế này !!! .
Uy Dũng bước vào thấy Hạ hành động kia thì bật cười : " Thích sao ? Chúng ta có thể bắt đầu lại ".

Qua một tuần "chăm sóc" chu đáo thì Uy Dũng cũng chịu khỏe lại . Để đền đáp công lao của Nhược Hạ , Uy Dũng mời cô đi ăn .
Dù sao cũng là sinh viên , Hạ thích mấy quán nhỏ ven đường hơn là những nhà hàng cao cấp . Tuy nói ra thì rất phô trương nhưng thực tế đồ ăn còn dở hơn mẹ cô nấu ở nhà . Hồi cấp 3 cứ mỗi lần cuối tuần mẹ sẽ có thời gian ở nhà nấu rất nhiều món ngon , cứ mỗi lần như vậy cô và em trai đều tranh giành , cãi nhau chí chóe chỉ vì một cái đùi gà . Lúc ấy bố sẽ cười mà nói :" Không phải thịt cũng rất ngon sao ? " Nói xong ông sẽ quấn thịt cho hai chị em cô . Cảm giác ở nhà thật là thích , lúc ở nhà chỉ muốn ra ngoài sống chứng tỏ mình đã lớn , nhưng khi ra ngoài rồi lại thèm cảm giác được trở về nhà . Có lẽ con người ai cũng vậy , đều không biết quý trọng những gì mình đang có .
- " Hạ ". Uy Dũng vỗ má cô :" Nghĩ gì mà ngẩn ra thế ? Anh ngay bên cạnh rồi còn nhớ nữa à ?"
- " Em nhớ nhà " Hạ xị mặt .
- " Ngoan đi , ăn vào sẽ hết nhớ thôi . Nếu có thời gian rảnh , Tết dương anh sẽ đưa em về ".
- " Thật không ?" - Cô vui mừng ra mặt
- " Thật , được rồi ăn gà nhé ?"
- " Vẫn là anh hiểu em " - Hạ dơ ngón tay cái lên cười .

Uy Dũng đi lấy cơm cũng hơi lâu , tuy là quán nhỏ nhưng đồ ăn ở đây rất ngon . Hơn nữa còn vừa ví tiền với sinh viên nên cũng rất đông . Đang ngồi nhìn xung quanh thì điện thoại trên bàn của Uy Dũng vang lên âm báo tin nhắn . Hạ cứ nghĩ như bình thường nên cầm lên coi .
Đọc xong nội dung bên trong khiến tái nhợt , tay buông thõng xuống , ánh mắt hiện lên vẻ bi thương ....

Ánh Mặt TrờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ