Phần IV: Chiêu hồn (1)

692 36 6
                                    

[Chương 27]

Triệu Hình Đoan lập tức ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ liếc về phía môi Sở Ngọc Ương. Môi Sở Ngọc Ương tựa hồ bị Triệu Hình Đoan tùy ý chà đạp bây giờ có chút sưng tấy,so với vừa rồi thoạt nhìn hoàn hảo mê người.

  Triệu Hình Đoan nhanh chóng dời tầm mắt, trên mặt biểu hiện có chút không được tự nhiên.

  Sở Ngọc Ương từ hôn mê tỉnh táo lại, phát hiện Lư Chi Nghi vẫn còn ở đây, quan trọng hơn là trong phòng nhiều hơn một người, hơn nữa trường kiếm của Triệu Hình Đoan cũng rút ra.

  Sở Ngọc Ương vẻ mặt kinh ngạc nhìn  Lư Đức, nói: "Lư lão trang chủ, ngươi như thế nào..?"

Nói một nửa, Sở Ngọc Ương chớp chớp đôi mắt, tiếp tục nói:"Như thế nào ban đêm lại mặc trang phục dạ hành a, nếu ta là ngươi ta sẽ mặc trung y chạy đến"

  Triệu Hình Đoan :"..."

  Triệu Hình Đoan cảm thấy Sở Ngọc Ương lúc hôn mê lại làm cho người thích, bây giờ mở to mắt mà bắt đầu gây sức ép.

Bất quá Sở Ngọc Ương nói cũng không sai, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, tuy rằng là đêm khuya, nhưng cũng là trắng phau phau một mảnh. Nhìn qua Triệu Hình Đoan một thân áo trắng, càng dễ hành động, bị người khác phát hiện liền có thể trực tiếp chui vào bên trong đống tuyết...

Lư Đức ánh mắt hẹp dài có chút trừng lớn, hắn thật sự không quá thích ứng Sở Ngọc Ương cợt nhả lời đùa.

Sắc mặt Lư Đức trắng trắng xanh xanh, nói:" Đoan vương gia, ngươi nếu muốn giết ta thì cứ tùy tiện, làm gì phải phát ngôn vũ nhục trêu đùa?"

  Sở Ngọc Ương vô tội nói:"Chúng ta không có, là người nghĩ nhiều"

Lư Đức hừ một tiếng, hiển nhiên phi thường không vui.

  Sở Ngọc Ương nói:" Huống hồ chúng ta vì cái gì muốn giết ngươi, ngươi lại biết bí mật của người khác, ngay cả Lữ Thâm cũng không biết."

Lư Đức hít sâu một hơi, nói:"Ta vừa rồi đã nói qua, ta sẽ không nói, các ngươi động thủ đi. Bí mật này, ta nhất định mang vào trong đất, ban đầu ta tính toán rất hoàn hảo, giết ba người kia, sau đó liền tự vẫn."

  Triệu Hình Đoan nhíu mày, không nghĩ đến Lư Đức thế nhưng đã hoàn tính toán đến chuyện tự vẫn, thoạt nhìn hắn quyết tâm cái gì cũng không nói.

Lư Đức làm như vậy, đủ cho thấy sự tình có tính nghiêm trọng.

  Sở Ngọc Ương làm ra một bộ dáng khó xử, xoa xoa cằm, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi ngay cả chết cũng không sợ?

Lư Đức ánh mắt kiên định, nói:"Ngươi không cần nhiều lời"

  Sở Ngọc Ương nói:" Ta nói một nửa,ngươi không nói để ta nói, ta nghẹn ở trong lòng thực sự khó chịu"

Triệu Hình Đoan :"..."

Sở Ngọc Ương nói:"Dù sao thời gian một đêm còn rất dài, chúng ta có thể chậm rãi trò chuyện. Hiện tại nói tiếp đề tài vừa rồi, một người ngay cả chết còn không sợ, nghe vào tai không có chỗ nào sợ hãi, bất quá ta cảm thấy sự vật đều có hai mặt."

Ngỗ Tác Tiên SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ