CHƯƠNG 39

672 20 0
                                    

  Cổ Lâm Lộ là khu biệt thự dân quốc nổi tiếng ở Giang Hải.

Bởi vì nguyên nhân lịch sử, Giang Hải còn lưu lại rất nhiều kiến trúc dân quốc. Hiện tại, những kiến trúc dân quốc này chính là di sản văn hóa cần được bảo vệ, nhất là hơn chục con đường quanh Cổ Lâm Lộ đều đổ về đây, nơi này được ca tụng là "khu triển lãm kiến trúc quốc tế", tập hợp hơn mấy trăm phong cách kiến trúc khác nhau, là khu nhà dân quốc có lịch sử lâu đời. Vào thời dân quốc, nó chính là biệt thự dành cho những chính khách nổi tiếng khắp cả nước, sang thời kỳ xây dựng đất nước, nơi này lại dành cho quan lớn tướng lĩnh ở quân đội và giới chính trị. Bây giờ, khu biệt thự sân vườn này được chuyển cho con cháu của bọn họ sinh sống và gìn giữ. Toàn bộ khu biệt thự Cổ Lâm Lộ được xem là "đình viện tối mật" của Giang Hải, bởi vì mỗi một đình viện, mỗi một phong cách kiến trúc, mỗi một bức tường rào ở đây đều đại diện cho một gia tộc bí ẩn và không đơn giản nào đó.

Vì vậy khi taxi dừng lại trước một căn biệt thự có niên đại vào những năm 30-40 của thế kỷ trước ở Cổ Lâm Lộ, trước cổng còn treo biểu tượng di sản cần được bảo vệ và dòng chữ do bậc thầy kiến trúc Dương Đình Bảo thiết kế, lúc Dương Lỗi bảo Phòng Vũ xuống xe, Phòng Vũ vô cùng kinh ngạc.

Dương Lỗi lấy chìa khóa ra, mở cánh cổng sắt bao quanh ngôi nhà.

Sau năm 2010, giới truyền thông ở Giang Hải từng tổ chức cuộc bình chọn "tòa nhà có kiến trúc dân quốc đẹp nhất Giang Hải", trải qua sự bình chọn kỹ lưỡng của các chuyên gia và người dân thành phố, mười tòa nhà đẹp nhất được chọn ra trong số hàng trăm tòa nhà, một trong số đó chính là tòa nhà ngay trước mặt Phòng Vũ.

Phòng Vũ chưa bao giờ đi vào những nơi như thế này.

Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Lỗi lại ở nơi như thế.

Nhiều năm sau, giống như Dương Lỗi khắc ghi hình ảnh từng góc nhà, từng chi tiết bài trí trong căn hộ ở lầu tám của Phòng Vũ, bản thân Phòng Vũ cũng khắc ghi hình ảnh tòa nhà này, nhất là vườn hoa dây leo chằng chịt nằm sâu trong sân.

Dù rằng Phòng Vũ chỉ ở lại đây một thời gian ngắn.

  "... Cậu sống ở đây?" Phòng Vũ hỏi.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Phòng Vũ, thật ra Dương Lỗi chưa nghĩ đến việc phải giải thích với Phòng Vũ như thế nào.

"Đây là nhà của ông nội tôi." Dương Lỗi nói. "Trước khi giải phóng, ông nội tôi là cựu chiến binh, từng tham gia chiến tranh."

Ở ngôi nhà thế này, lại ở khu vực này, rốt cuộc "cựu chiến binh" thuộc cấp bậc thế nào không cần giải thích nhiều.

Phòng Vũ im lặng.

"Bình thường tôi không sống ở đây, thỉnh thoảng mới chạy qua nhìn một chút. Đúng rồi, ở đây còn có vài chú thím, đều là hàng xóm lâu năm, để tôi giới thiệu cho anh làm quen."

Dương Lỗi vội vàng đổi đề tài, hắn dẫn Phòng Vũ vào trong tòa nhà, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đeo tạp dề ôm một sọt gạo đi ra từ sân sau, đúng lúc nhìn thấy bọn họ.

"Thím Trương!"

Dương Lỗi niềm nở gọi.

Vừa nhìn thấy Dương Lỗi, thím Trương lập tức vui vẻ đến đón.

"Tiểu thiếu gia, cậu về rồi!"

Nghe thím Trương gọi như vậy, thiếu chút nữa Dương Lỗi đã hộc máu.

"Thím Trương! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ là thập niên 90! Thím tưởng đang quay phim truyền hình hả? Thím còn gọi vậy nữa là con giận đấy!"

Từ lúc mười mấy tuổi, thím Trương đã đi theo nhà họ Dương, bà cũng là người nhìn Dương Lỗi sinh ra và lớn lên. Thím Trương đã làm bảo mẫu ở nhà họ Dương mấy chục năm, tuy thời đó người ta gọi nhau là đồng chí, nhưng bà đã quen với cách xưng hô thiếu gia tiểu thư của thời đại trước, làm thế nào cũng không sửa được.

"Được rồi được rồi, tại thím Trương già nên quên mất!" Thấy Dương Lỗi trở về, thím Trương vô cùng mừng rỡ.

"Đây là người mà con đã nói với thím, bạn của con!"

Dương Lỗi giới thiệu Phòng Vũ.

Đây là mục đích chủ yếu mà Dương Lỗi dẫn Phòng Vũ về đây. Hắn muốn chăm sóc Phòng Vũ thật tốt, nhưng bản thân hắn không biết nấu cơm không biết gì hết, trong suy nghĩ của hắn, nơi Phòng Vũ có thể nghỉ ngơi thật tốt, nơi có người chăm sóc Phòng Vũ chu đáo, chính là nơi này.

Đối với Dương Lỗi, đây mới thật sự là nhà.

Buổi chiều thím Trương đã nhận được điện thoại của Dương Lỗi, bảo rằng bạn mình bị thương, muốn tới đây nghỉ ngơi một thời gian ngắn, phiền bà chăm sóc giúp.

Thím Trương vẫn xem Dương Lỗi như con ruột của mình, bình thường luôn mong Dương Lỗi về đây, nhưng hiếm khi Dương Lỗi mới quay về, có về cũng chỉ thăm bà và mọi người, rất ít khi ở lại qua đêm. Bây giờ nghe Dương Lỗi nói muốn về đây ở một thời gian, còn dẫn bạn về chung, bà mừng còn không kịp, vì vậy lập tức đi mua đồ ăn để chuẩn bị đón khách, không quên lau dọn vài phòng trên lầu và sắp xếp gọn ghẽ.

Tòa nhà có kiến trúc dân quốc này là của ông nội Dương Lỗi. Sau khi qua đời, ông nội Dương Lỗi để lại tòa nhà này cho Dương Lỗi, hơn nữa còn viết rõ ràng chỉ cho một mình Dương Lỗi, những người khác trong gia đình đều không có phần.

Những người đang ở đây vốn là bảo mẫu, tài xế, người làm vườn của nhà họ Dương, lúc trước bọn họ sống trong dãy phòng nhỏ bên ngoài tòa nhà. Sau khi ông nội Dương Lỗi qua đời, lúc gia tộc tách ra ở riêng, đáng lẽ bọn họ phải chuyển đi, nhưng Dương Lỗi không những không để bọn họ chuyển đi mà còn bảo bọn họ dọn vào tòa nhà chính, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, tốt nhất là ở vậy luôn đi.

Đối với quyết định của Dương Lỗi, mấy hộ gia đình này cảm kích đến rơi nước mắt.

Bọn họ đã phục vụ nhà họ Dương mấy chục năm, giống như người một nhà vậy, với Dương Lỗi mà nói, bọn họ còn giống người thân của hắn hơn. Tình cảm mà hắn nhận được từ bọn họ khi còn bé, Dương Lỗi sẽ không bao giờ quên.

Bây giờ mấy hộ gia đình này ở tầng dưới của tòa nhà, tất cả các phòng ở tầng trên đều không đụng tới, lúc nào cũng quét dọn sạch sẽ chờ Dương Lỗi về.

"Là ai đã đánh cậu bé này, sao lại ra tay nặng như thế, đúng là quá độc ác!" Nhìn vết thương trên người Phòng Vũ, thím Trương cũng cảm thấy đau lòng, nói xong câu "quá độc ác", bà nhanh chóng dẫn hai người lên lầu nghỉ ngơi, sau đó xuống dưới lầu chuẩn bị cơm tối.

Mặc dù Phòng Vũ không bị gãy chân, nhưng do nhiều chỗ bị đấm đá, đi lại cũng bất tiện, mà cầu thang trong tòa nhà cũ kỹ mang kiến trúc dân quốc này lại vừa cao vừa dốc, vì thế lúc đi lên lầu, Dương Lỗi hỏi, hay là để tôi cõng anh lên, Phòng Vũ nói, cậu cõng nổi sao? Sau đó từ từ bước lên.

Dương Lỗi đỡ Phòng Vũ lên lầu, dẫn Phòng Vũ vào phòng ngủ đã được thím Trương dọn dẹp sạch sẽ.

Dương Lỗi đã nói trong điện thoại, để tiện cho việc chăm sóc, hắn và bạn mình sẽ ở chung một phòng, nhờ thím Trương dọn dẹp phòng ngủ lớn nhất dành cho chủ là được.  

KIM BÀI ĐẢ THỦWhere stories live. Discover now