Chương 14: Hoa trong gương, trăng dưới nước

121 8 0
                                    

Chẳng mấy chốc ruộng bông vải nhà tôi đã trồi lên những mầm nụ, trắng xóa cả một vùng. Còn tôi thì mải mê ra ruộng cùng mọi người bón phân tưới nước, da dẻ lại đen hơn. Nhưng bù lại, sau những ngày tháng lao động chăm chỉ ấy, tôi và những người nông dân nơi đây thân thiết hơn. Họ đến từ mọi nơi, có người vốn gốc mấy đời ở châu Lạng, có người từ những vùng lân cận như Bắc Giang, Thiên Đức, Hải Đông... và cũng có những người từ xa xôi Diễn Châu, Trường Yên. Quê quán khác nhau, nề nếp văn hóa cũng không giống nhau, thỉnh thoảng họ thường xảy ra cãi vã. Nhưng những vụ ẩu đả đó lúc nào cũng được anh Cát và anh Thuần giải quyết ổn thỏa. Dần dà mọi người cũng dần quen, thấy người với ta số phận đều hẩm hiu, làm mướn nuôi thân nên sau tất cả, họ lại làm hòa, lại cùng nhau canh tác. Cây bông càng lớn, tình cảm mọi người càng gắn bó hơn.

Trưa nắng lên cao, mọi người tản ra kiếm chỗ mát ngồi nghỉ. Tôi quay ngược vào chòi, lấy khăn lau những giọt mồ hôi đọng trên trán mình. Nhược Lan ở bên cạnh, xuýt xoa: "Cô ơi hôm nay lại đen hơn nữa rồi."

Huỳnh Cát đang dùng cơm, nghe Nhược Lan nói, ngẩng mặt lên nhìn tôi: "Sao cô không ở nhà cho mát, ra đây làm gì."

Tôi ngồi xuống, cầm bát đũa lên ăn cơm một cách tự nhiên, hình như dạo gần đây tôi đều như vậy, thong thả khi ở bên Cát chứ không lo lắng như trước nữa: "Ở nhà chán lắm, ra đây cùng làm việc với mọi người, nghe họ trò chuyện, em thấy vui hơn."

Cát lùa ít cơm vào miệng, đoạn lại nói tiếp: "Nếu thấy buồn thì bảo đứa nào dắt ra chợ dạo quanh, mua sắm. Tôi thấy cô ra đây cũng gần hai tháng rồi nhưng chưa sắm sửa gì cho bản thân cả."

Tôi nghe anh nói lại nhún vai: "Quần áo em đem theo mặc mấy năm cũng chưa hết, mua thêm làm gì. Ngoài này người ta cũng không ăn mặc đẹp như ở Hải Đông, em diện lên quá thì làm sao ra đồng làm việc."

Lời tôi nói cũng là thật tâm. Lúc tôi cùng Xuân Mai ra nơi này, chị ấy xếp cho tôi khoảng hơn mười bộ đồ. Trong đó hai bộ còn rất mới, tôi để dành phòng khi đi dự tiệc hoặc dạo phố thì mặc, nhưng ra đến đây thì gần như bán mình cho ruộng bông, nên chúng vẫn còn nằm yên trong tủ. Tám bộ còn lại thì bình thường hơn, tôi thay đổi tới lui cũng chưa hết thì mua thêm để làm gì. Nhưng Nhược Lan thì không cùng ý kiến với tôi, chị ấy nói chen vào: "Cậu kêu cô đi mua đồ thì cô đi mua đi, em thấy mấy bộ gần đây cô mặc bắt đầu chật và ngắn lên rồi, chắc do cô đang lớn."

Tôi nhìn xuống người mình, bác bỏ ý Nhược Lan: "Đâu có, em thấy bình thường mà."

Cát cũng dừng ăn cơm, nhìn lấy tôi một lượt: "Có lẽ cô đang lớn lên thật!"

Tôi cứ nghĩ Nhược Lan trêu mình, nhưng đến anh Cát cũng nói như vậy thì chắc tôi lớn hơn thật rồi. Tự dưng tôi cảm thấy rất vui. Tôi năm nay đã sắp mười lăm, chỉ một tháng nữa bước qua năm mới là tôi tự hào ăn mừng mình chính thức trở thành thiếu nữ rồi. Tôi vui vẻ nhìn Cát mỉm cười, anh lại ngại ngùng quay đi chỗ khác.

"Cô cứ ra chợ mua thêm áo quần trang sức tùy thích, kêu những chủ tiệm đó ghi nợ cho tôi và đến nhà nhận tiền, không cần phải tiết kiệm đâu."

Tôi nhớ câu cuối cùng Cát nói với tôi trong bữa ăn hôm đó là như vậy. Tôi không hiểu tại sao phải ghi nợ cho anh trong khi tôi cũng có tiền. Lúc còn ở Hải Đông tháng nào anh cả cũng tính lương cho tôi, mặc dù tôi chẳng làm gì. Tôi định không nhận nhưng chị cả nói đó là phần của tôi, tôi cứ lấy. Sau đó anh cả còn cho tôi một tiệm vải, lợi nhuận mỗi quý tôi đều có phần. Mà bản thân tôi thì có dùng vào việc gì đâu, bây giờ lấy ra đếm lại, chưa biết tôi mua được mấy căn nhà, vài ba mảnh đất. Vậy mà giờ đến quần áo của tôi cũng bắt anh Cát trả tiền, tôi thấy không hợp lí chút nào.

[Cổ đại Việt Nam - Triều Lý] Trần ChânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ