Chương 10: Cứu người lạ mặt

121 7 2
                                    

Tiệc mừng thọ của cha tôi ngày hôm sau diễn ra vô cùng náo nhiệt. Bạn hữu gần xa của cha đều đến chúc thọ, lễ vật không thiếu thứ chi. Cha thì đặc biệt vui vẻ, gặp ai cũng kéo anh Cát theo, giới thiệu với mọi người. Tôi nghĩ cha tôi mừng thọ là phụ, cái chính là muốn thông báo với mọi người chàng rể yêu rể quí của cha.

Chiều hôm đó, nhà tôi đón một vị khách quý mà không ai ngờ tới – Bát vương gia.

Có lẽ ngài ấy biết Tú Bình đang ở nhà tôi nên mượn cớ đến thăm hỏi. Nghe danh ngài ấy đã lâu, đến giờ tôi mới được diện kiến. Bát vương xấp xỉ tuổi anh Cát nhưng dường như có vẻ chín chắn hơn. Nhưng bù lại ngài mắt sáng mày ngài, khuôn mặt hiên ngang khí phách, nhìn qua cũng đoán được là một người địa vị không tầm thường. Chịu khó nhìn kỹ, tôi lại thấy ngài ấy có nét hao hao Lý Nhật Trung, có lẽ do có cùng huyết thống.

Bát vương tuy hào sảng nhưng ăn nói có chừng mực. Cảm giác ngài mang lại không sỗ sàng nhưng lại không quá xa cách. Năm xưa ngài làm tướng thì đánh bại Chiêm Thành, khi về đến Diễn Châu lại là một vị quan mẫu mực. Tôi nghĩ chị Bình gả cho ngài, biết đâu lại là chuyện tốt.

Bát vương đang cùng cả nhà tôi trò chuyện thì đầy tớ của ngài chạy vào, điệu bộ gấp gáp. Bát vương tâm trạng đang vui, giọng sang sảng: "Ở đây đều là người nhà, có việc gì người cứ nói đi."

Tên đầy tớ được cho phép liền trình báo: "Bẩm vương giá, Phụng Càn Vương có việc gấp cần gặp Người, hiện đang chờ ở phủ."

Bát vương nhanh chóng từ biệt mọi người rồi vội vã cùng đầy tớ quay về. Trước khi đi còn ân cần nói với Tú Bình đôi ba câu, chị ấy nghe xong chỉ hòa nhã gật đầu. Tôi thì không còn tâm trí để ý đến chuyện gì khác ngoài ba chữ "Phụng Càn Vương" – đó chẳng phải là Lý Nhật Trung sao? Anh ta trở lại Diễn Châu rồi!

Mọi người đều ở lại nhà trên tiếp tục nói chuyện với nhau, chỉ có vợ chồng tôi rời khỏi. Cát không vào phòng mà ngồi lại ghế đá ngoài sân, tôi kêu Nhược Lan pha cho anh ấy bình trà. Nhược Lan sau khi xong việc liền đến gần tôi, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì đúng không cô hai? Em thấy cô nãy giờ thần trí cứ để nơi đâu."

Tôi nhìn Nhược Lan bằng ánh mắt phức tạp, không biết có nên kể cho chị ấy nghe về chuyện Lý Nhật Trung hay không. Nhưng tự nghĩ, dù Nhược Lan biết thì mọi chuyện cũng có thay đổi được chi đâu, thế nên tôi quyết định không nói gì cả. Chuyện giữa tôi và tứ hoàng tử, thêm một người biết, lại càng thêm rắc rối.

*

* *

Sáng hôm sau Tú Bình rủ tôi đi chùa cầu phước cho cha. Địa điểm chúng tôi sẽ đến là chùa Bà Bụt nằm bên tả ngạn sông Lam, cách nhà tôi hai canh giờ đi bằng xe ngựa.

Xe ngựa chạy với tốc độ bình thường, băng qua những cánh đồng bát ngát. Khi tôi thắc mắc tại sao gần nhà nhiều chùa mà chị lại chọn một nơi xa như thế thì chị kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Mấy năm trước Bát vương gia đem quân đi đánh Chiêm Thành, trong một lần trọng thương, về đến Bạch Đường thì có một bà tiên hiện lên báo mộng với ngài rằng: "Quả sơn là nơi địa linh, muôn đời có thể hóa thân xứ ấy." Ngài cho đây là điềm lành, liền cho người dựng chùa. Ban đầu chùa dựng lên đơn giản, chỉ giống như một am nhỏ bằng tre để thờ phụng, xây độ mười ngày đã xong. Không ngờ ngay sau đó liền thu phục được quân Chiêm Thành một cách dễ dàng. Sau đó ngài cho người xây dựng lại chùa thật kiên cố và cho mọi người gần xa đến đây cúng vái đến ngày nay. Ai đến rồi cũng công nhận nơi này thật sự hiển linh.

[Cổ đại Việt Nam - Triều Lý] Trần ChânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ