Chương 58: Ngoại truyện 3: Tự do như cánh Hải Âu

165 6 0
                                    

Nhà tôi ven biển Hải Đông, cha đi theo thuyền đánh cá; cứ mỗi buổi chiều, mẹ lại bồng tôi ra bờ biển, chờ cha quay về.

Năm tôi lên sáu, một cơn bão lớn đã cuốn cha đi xa, xa đến mức mẹ con tôi không thể nào gặp lại được nữa.

Hai năm sau, mẹ không chiến thắng được nỗi nhớ dành cho cha nên cũng trút hơi thở sau cùng.

Ngày tôi chôn cất mẹ xong xuôi, trên đường quay trở về, lại gặp đám rước dâu lớn nhất từ trước đến giờ. Nhìn đống rương hồi môn của tân nương, hai mắt tôi trợn to đến mức tưởng chừng không khép lại được nữa.

Tôi cùng đám trẻ trong vùng đi theo kiệu hoa, mới biết hôm nay cậu ba nhà họ Huỳnh cưới vợ. Tôi đứng từ xa cố gắng trông theo người đàn ông mặc đồ tân lang, mới hiểu tuấn nam đẹp trai nhất Hải Đông mà mọi người nói là như thế nào.

Nhà giàu quả thật có khác, chỉ việc cưới gả thôi đã náo nhiệt một vùng. Cô dâu che mặt nên tôi không biết dung mạo ra sao. Nhưng tôi nghĩ người gả cho cậu ba nhà ấy, chắc chắn phải là một đại mỹ nhân!

Hằng ngày tôi ra bờ biển, nhặt vỏ ốc, kết lại thành trang sức, đem ra chợ bán để đổi lấy gạo ăn. Một ngày bình thường như thế, tôi cũng được dịp trông thấy mợ ba nhà họ Huỳnh. Mợ ấy trong bộ xiêm y màu hồng phấn, cùng chị hầu đi vòng quanh chợ ra chiều thích thú lắm. Nghe nói mợ ấy lớn hơn tôi, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chẳng khác nào một đứa trẻ, tại sao lại có thể gả cho cậu ba được nhỉ? Đó là chưa kể đến việc đại mỹ nhân mà tôi hình dung, có vẻ khác rất nhiều.

Thời gian trôi qua, nhà họ Huỳnh càng giàu, còn tôi thì càng lớn. Mặc dù hai chuyện chẳng liên quan gì nhau, nhưng vẫn song song diễn ra.

Có đôi lần cùng mấy đứa con gái khác ra chợ, trông thấy mợ ba, tụi nó bảo rằng nhìn sơ qua tôi có nét giống mợ. Tôi nhìn mợ ấy nước da trắng nõn, gò má ửng hồng, trang phục trên người đều là vải tốt còn tôi quanh năm hứng gió biển mà lớn lên, mặt mày đen đúa, thô ráp, quần áo trên người cũng chẳng còn chỗ để vá nữa mà chạnh lòng. Nếu giống mợ mà được phần sung sướng như mợ là tôi biết ơn trời Phật lắm rồi!

Rồi nhà họ Huỳnh xảy ra chuyện gì đó, tôi nghe mọi người đồn rằng, cậu ba bỏ mợ ba. Sáng sớm hôm ấy tôi như thường lệ ra biển nhặt vỏ ốc, thấy mợ ba ngồi thu mình chờ đợi nơi bến thuyền. Lúc ấy tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, định bụng đến hỏi thăm mợ. Nhưng khi chưa kịp đến gần thì mợ đã bước lên thuyền, chiếc thuyền xuôi về miền trong.

Sau hôm ấy tôi mới biết mợ ba bị bỏ. Một người vợ dễ thương đến như vậy, sao cậu ba có thể nhẫn tâm? Tôi nghe nói do mợ làm vợ ba năm mà chưa sinh được con nên nhà họ Huỳnh không chấp nhận nữa. Nhớ đến gương mặt âu sầu của mợ hôm đó, tôi cũng đâm buồn bã suốt mấy ngày...

Một năm sau, ông chủ Huỳnh xây một ngôi nhà cạnh bờ biển. Người sống trong đó chỉ có mỗi cậu ba cùng một chị hầu tên Hạ Lam. Nghe đâu đây là ý muốn của cậu ba. Tôi đi ngang, lén nhìn vào trong, chỉ thấy cậu ba ngồi im trên xe lăn bằng gỗ, mắt dõi ra bến thuyền.

Tôi lân la làm quen với chị Hạ Lam, mới biết cậu ba hiện giờ không còn ý thức gì ngoài việc muốn ở đây chờ cho đến khi có chiếc thuyền từ Diễn Châu cập bến, mang theo thân ảnh người vợ đã kề cận mình suốt bao nhiêu năm.

[Cổ đại Việt Nam - Triều Lý] Trần ChânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ