Chương 28 - Chàng Không Hiểu Thì Cứ Việc Nói Thẳng

2.4K 83 1
                                    


thangka

Tết đến rất nhanh.
Bức tranh cho An Kình đã xong. Đông Cô vẽ cho y một bức tranh thangka, một loại hoạ phẩm tôn giáo từ kiếp trước của nàng, có thể cuốn lại được, khổ không lớn, chỉ độ phân nửa mặt bàn gỗ, nhưng Đông Cô vẽ rất công phu tỉ mỉ.

Họ đón Tết rất đơn giản, Đông Cô quét dọn nhà thật kỹ từ trong ra ngoài, tuy không nhọc sức như lúc chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng cũng đủ để nàng ngất ngư. Câu đối xuân trong nhà cũng do Đông Cô viết, tuy nàng chưa từng học qua thư pháp, nhưng thư pháp và hội hoạ cũng cùng một nhà, chữ của Đông Cô tuy không thể so với chữ của những danh gia, nhưng đem treo lên trông cũng rất khá.
"Chồng ơi, chàng muốn dùng câu đối gì?" Đông Cô mua giấy đỏ về, vừa mài mực vừa hỏi La Hầu.
"Gì cũng được."
"Chàng nghĩ thử một câu nhé?"
La Hầu lắc đầu, "Ta không rành."
Đã lâu lắm rồi chàng không đón Tết, đêm giao thừa đối với chàng mà nói chẳng khác gì so với ngày thường, không ai đến thăm chàng, chàng cũng không có ai để đi thăm hỏi.
"Vậy ta nghĩ một câu nhé?"
"Được."
Đông Cô gõ gõ cán bút lên cằm, nghĩ một chút, viết xuống.

Vô thường chính là khổ, vạn pháp hư ảo, ít ai ngộ;
Năm tháng không lưu tình, một trăm năm dài, thoắt đã qua;
Thế sự an hoà.

La Hầu không biết đọc, chỉ đứng bên cạnh nhìn, đường bút của Đông Cô rồng bay phượng múa, toàn bộ câu đối đều được viết liền một mạch.
"Ta đọc cho chàng nghe, vế đầu——Vô thường chính là khổ, vạn pháp hư ảo, ít ai ngộ; vế sau—-Năm tháng không lưu tình, một trăm năm dài, thoắt đã qua, câu nằm ngang—Thế sự an hoà." Đông Cô hớn hở ngó La Hầu, "Thế nào?"
La Hầu cứ nhìn chằm chằm câu đối đó, chậm chạp gật. Đông Cô suýt bật cười thành tiếng, nhìn bộ dạng của chàng là biết chàng nghe chẳng hiểu chữ nào. Nàng cố ý trêu chàng.
"Chàng gật đầu có ý gì, hay? Không hay?"
".......Hay."
"Hay chỗ nào?"
"........"
La Hầu nghĩ một hồi lâu, lúc vừa rồi Đông Cô đọc quá nhanh, những lời đó lại không quen tai, chàng đã quên mất vế đầu tiên là gì rồi.

Đông Cô phì cười. La Hầu hơi siết chặt đầu gậy trong tay, lúng túng không biết phải làm sao. Đông Cô không nỡ nhìn chàng thế này. "Nào nào, viết lại, câu này không hay." Lần này nàng chả cần nghĩ ngợi gì, đặt tay viết thẳng—–

"Nhìn câu này nha, Giương buồm thuận gió luôn tốt đẹp, vạn sự như cầu ngày tiến xa, câu nằm ngang——Năm mới tốt lành!" Đông Cô hùng hồn đọc một tràng xong, "Thế nào?"

"Hay."

Phen này thì chàng hiểu.
Đông Cô cười ha hả quẳng bút xông lên ôm chầm lấy La Hầu.

Tuy chỉ có hai người bọn họ, nhưng năm nay Đông Cô rất vui. Nàng ôm lấy chàng trai cao lớn ấy, khoá chặt chàng trong vòng tay mình.

Lương duyên đưa đến chốn này, tình bén rễ sinh trong đất.
Đông Cô thầm nói trong lòng, La Hầu, em không biết hiện giờ chàng thì thế nào, còn em đã tìm thấy được mái nhà. Người có nhà như cánh lục bình cắm được rễ, không còn nổi trôi vô định, cho dù gặp khốn khó bên ngoài, cũng không còn phải sợ hãi. Em sẽ luôn có một chốn để quay về. Hết thảy đều do chàng trao tặng. Đông Cô chẳng có chi nhiều, chỉ có tấm lòng này để đền đáp chàng, không biết đáng giá bao nhiêu. Đem so với những gì chàng trao tặng em, nhiều thì không cần trả lại, ít sẽ bù vào. Cho nên, La Hầu, bất kể mai sau có chuyện gì, chàng không cần phải trốn tránh em. Trừ phi chàng buông tay, nếu không em sẽ chẳng bao giờ sợ.

Một Nét Son TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ