Chương 33 - Xin Cho Con Đợi

2K 89 26
                                    



Một câu "là con" lôi kéo hết thảy mọi ánh mắt của những ai tham dự bữa tiệc. An Kình rũ mắt cúi đầu, cung kính đứng lên giữa phòng.
An Duy Tông thấy An Kình, sắc mặt cũng hơi giãn ra.
"Thì ra là Quân Nhi, một năm không gặp, con lại lớn hơn rồi."
"Cảm tạ lão phu nhân quan tâm, Yến Quân vô cùng vinh hạnh."
"Ồ, giữa hai bà cháu đâu cần phải như thế, qua đây ngồi đi." An Duy Tông đưa tay, đầy tớ vội vàng đem một chiếc ghế đến, đặt cạnh An Duy Tông.
"Dạ vâng." An Kình từ tốn bước tới, ngồi xuống cạnh An Duy Tông. Vóc dáng của y dong dỏng xinh đẹp, khí thái thoát tục, dưới trăng, y ngồi yên tĩnh ngay ngắn, trông như một viên minh châu không tì vết.
Bức tranh đã được An Duy Tông cất bên mình, đầy tớ tiếp tục lần lượt dâng lên những món quà còn lại. An Kình ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua người của An Duy Tông. Bà cụ ngồi đó, tuy không nói năng hoặc có động tác gì, nhưng vẫn khiến người ta không khỏi nín thở. 30 năm tu hành chốn Phật môn, không làm tan đi bá khí trên người lão phu nhân, cũng không gội sạch được sự kiêu ngạo trong xương tuỷ.

"Quân Nhi ở lại, những người khác có thể giải tán." Sau bữa tiệc, An Duy Tông chỉ lưu mỗi mình An Kình.
Những năm trước, vào lúc này lão phu nhân sẽ giữ An Thích Phương lại, bảo ban vài câu không ăn nhập, sau đó quay về nhà mình, năm sau gặp lại. Năm nay, bà cụ không giữ An Nam Vương mà lại giữ đứa cháu trai của mình. An Thích Phương không dám nói gì thêm, dẫn mọi người rời đi. Tuy đã tối, nhưng trong phòng đầy nến cháy sáng rực rỡ. An Duy Tông lệnh cho đầy tớ mang đến một cây đèn dầu, đích thân bà cụ đốt lên. Đầy tớ cáo lui, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai bà cháu. An Duy Tông hờ hững phất tay, tay áo rộng bay bay, tất cả mọi ngọn nến trong phòng đều tắt hết, chỉ còn lại ngọn đèn dầu nho nhỏ, toả ánh sáng leo lét.
"Quá nhiều đèn dễ làm mắt người mê muội, quá phồn hoa dễ làm tim người u mê. "
An Kình không hiểu ý của An Duy Tông, không dám hấp tấp lên tiếng.
"Ta đã là một nắm xương già nua rồi, không thích hợp với quang cảnh này nữa."
An Kình ngoan ngoãn kính cẩn thưa: "Dạ vâng, con sẽ nói với mẫu thân, sau này sẽ bố trí đơn giản hơn."
An Duy Tông cầm tràng hạt trong tay, lần từng hạt từng hạt.
An Kình chưa bao giờ ở một mình bên An Duy Tông, trong lòng không tránh được hồi hộp.
"Lão phu nhân giữ Quân Nhi, chẳng hay có việc gì."
"A, là ta có việc gì, hay là con có việc gì."
An Duy Tông thản nhiên hỏi ngược lại, liền khiến cho An Kình như bước hụt vào một miệng giếng sâu không đáy, lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người. Y hoảng loạn đứng lên, quỳ xuống trước mặt An Duy Tông.
"Mắt lão phu nhân thông tuệ, Quân Nhi đã biết lỗi."
An Duy Tông nhìn An Kình đang quỳ trước mặt mình, khí chất và dung mạo không ai sánh bằng, lại thông minh linh lợi hiếm gặp. Bà cụ khẽ thở dài, "Đứng dậy đi."
"Vâng." An Kình đứng lên, cúi đầu đứng giữa phòng, không dám ngước mặt.
"Quân Nhi, mẫu thân của con đã nói chuyện với ta về con." An Duy Tông thong thả nói, "Mẫu thân con hay nói, đáng tiếc con là con trai, đầu óc thông minh của con đã chủ định không sao dùng được trong triều đình hoặc nơi chiến trường."
An Kình nói: "Thưa, Quân Nhi tuy không đứng ra, nhưng không phải là vì mang thân nam nhi, mà chỉ vì tâm trí không đặt nơi đó."
"Ha ha, một đứa trẻ thật càn rỡ."
"Quân Nhi mạo muội."
Đôi mắt An Duy Tông già nua, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc.
"Chuyện gì đang làm khó con?"
"........" Lời lên đến cửa miệng, An Kình lại khó nói ra được.
"Con hao tốn biết bao tâm sức không phải là để cầu một việc từ ta ư, sao bây giờ lại không lên tiếng."
Đã đến phút này, An Kình không còn cách nào nhịn được nữa, y hạ quyết tâm, quỳ xuống trước mặt An Duy Tông.
"Lão phu nhân, Quân Nhi xin người cho con hai năm."
Một hồi lâu sau.
"Ồ?" An Duy Tông nói, "Điều này thì ta bất ngờ."
"Cầu lão phu nhân cho Quân Nhi hai hăm."
"Con muốn hai năm để làm gì?"
An Kình đáp: "Để có được người con thương."
Nét mặt của An Duy Tông bình tĩnh hoà ái.
"Thiên hạ hiếm ai có được tư sắc như Quân Nhi, con đã trao tim cho ai rồi, mà vẫn phải đợi những hai năm?"
"Dạ vì chuyện này thật sự khó khăn, cho nên Quân Nhi không thể không xin lão phu nhân cho phép."
"Là người phương nào?"
"Thưa, một người bình thường."
Trên khuôn mặt già nua của An Duy Tông lộ ra chút ý cười, khiến cho bà cụ trông không còn quá nghiêm khắc nữa. "Quân Nhi, bà chỉ hỏi một lần nữa, là loại người nào."
Tay chân An Kình lạnh như băng, dẫu là y đi nữa, cũng không thể không sợ An Duy Tông. Lão phu nhân như một thần thoại trong phủ An Nam Vương, bất cứ ai đứng trước mặt bà cụ cũng không có nơi để giấu thân.
"Nàng.......nàng đã có phu quân."
Sắc mặt An Duy Tông không thay đổi, "Con muốn làm thiếp?"
An Kình nghĩ đến Đông Cô, lắc đầu, "Thưa không, con không muốn làm thiếp."
"Con muốn chia rẽ vợ chồng người ta?"
"......... Thưa không, con không muốn cố ý chia rẽ họ. Nàng rất nặng tình nặng nghĩa với phu quân của mình, có cố ý chia rẽ cũng vô ích, không khéo còn gây ra tác dụng ngược lại."
An Duy Tông nói: "Đã không muốn làm thiếp, lại không muốn chia uyên rẽ thuý, vậy con định thế nào."
An Kình cười, dưới ánh đèn dầu yếu ớt, khuôn mặt của y vô cùng xinh đẹp, trong nụ cười mang bất đắc dĩ, và chứa chan tình cảm.

Một Nét Son TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ