Phần 40

9 0 0
                                    

1. "Đã có lòng với nhau thì ngày dài tháng rộng. Không lúc nào là không thể. Còn nếu đã không, thì chắc cả ngàn năm cũng không đủ để kịp một cuộc hẹn."

Đừng bao giờ bỏ lỡ người luôn dành thời gian cho bạn, bên cạnh bạn những lúc bạn cần, là người mà cho bạn một thứ niềm tin to lớn đến mức, bạn nghĩ nếu cả thế giới này trở nên xấu xa thì người đó cũng không bao giờ để bất cứ ai làm hại bạn. Còn nếu đã không thể  yêu người đó, vậy thì sẵn sàng để họ ra đi, khi người ta hạnh phúc, bạn thấy mình cũng trở thành người tốt. Tình yêu không phải là ích kỉ giữ lấy thứ tốt nhất ở bên mình, mà là để nó xứng đáng với những gì nó cho đi. 

2. Có những ngày, chẳng ở nổi trong nhà, phải chạy ra ngoài. Người không, mình không, chẳng cầu kì quần áo, mũ nón. Chỉ muốn được ra ngoài, gọi một người cùng đi, hoặc thêm một người nữa, nhưng không nhiều. Đi ăn gì đó, uống chút gì đó. Chuyện trò, nói cười. Nói một hồi cũng chẳng tránh được việc nói về người, nhưng chỉ là nói bâng quơ, đại khái. Chẳng cho ai thấy rõ lòng đang rất buồn. Thực sự rất buồn. 

3. [ Giá mà chúng ta chịu thành thật với nhau ]

Anh bảo tôi, bởi vì em để hình nền nắm tay ai đó, nên anh nghĩ rằng em đã có người yêu. Anh nghĩ mình không có cơ hội. Nên anh từ bỏ. Nhưng kì thực ra, anh chưa một lần hỏi, chưa một lần bắt đầu thực sự để biết rằng bàn tay người trong ảnh chỉ là bạn của em và ảnh đẹp nên em muốn dùng làm hình nền. Có một điều quan trọng hơn nữa anh cũng không biết, rằng, em cũng thích, rất thích anh.

Người lạ lại bảo, anh thấy em luôn mạnh mẽ nên anh nghĩ mọi sự an ủi là thừa thãi. Đôi lúc thấy em gặp khó khăn và dễ dàng vượt qua anh lại nghĩ có lẽ sự xuất hiện của anh là thừa trong cuộc đời em. Vậy nên anh ra đi. Nhưng anh chẳng hề hay biết lí do em mạnh mẽ là vì chẳng muốn trở thành gánh nặng của anh. Để vượt qua cả ngàn khó khăn đó, em cũng đã tranh đấu rất nhiều với bản thân, cũng đã phải dùng hết tất cả can đảm và cũng đã phải đánh đổi rất nhiều. 

Em có một chấn thương ở đầu gối. Tuy vết thương đã lành lặn, chẳng để lại vết tích nào. Nhưng mỗi lần trái gió trở trời, em đều thấy đau nhức không yên. Có lần, bạn em vô tình đụng vào vết thương đó, em rất đau và cáu gắt. Cậu bạn ấy không hiểu, liền cho rằng em giận cá chém thớt,  nhưng cậu ấy mãi chẳng biết được rằng chấn thương ấy vẫn còn những di chứng đến tận sau này. 

Trên đời này luôn tồn tại những điều như vậy, trông thì có vẻ là như thế, nhưng bên trong lại khác biệt hoàn toàn. 

Nhưng chúng ta chẳng bao giờ chịu thành thật với nhau cả. 

Người thì chờ đợi một câu hỏi, người thì lại chỉ thấy được vẻ bề ngoài của câu chuyện. Để rồi không ít lần làm tổn thương, không ít lần bỏ lỡ, không ít lần nuối tiếc những điều đã qua trong cuộc đời. 

Vết thương nào cũng có những di chứng riêng của nó. Người ta không nói, không có nghĩa nó không tồn tại. 

Chỉ là đôi lúc, em chẳng thể tự mình thốt lên được rằng: "Em mệt mỏi quá, anh ở lại được không?" 

Chỉ là đôi lúc, em chẳng có tư cách gì để đòi hỏi anh rằng "Sao anh chẳng chịu hỏi thẳng em rõ ràng mà cứ đoán già đoán non?" 

Chỉ là bầu trời trong xanh là thế, không có nghĩa là chưa từng có vết chân chim nào bay ngang qua. 

Giá mà chúng ta thành thật hơn với nhau trong cuộc đời này. 

Giá mà chúng ta đủ mạnh mẽ để nói thẳng với nhau những cảm xúc của riêng mình. 

Và giá mà anh nói với em rằng "Đừng mạnh mẽ nữa, có anh bên em mà..." thì có lẽ rằng chúng ta đã trọn vẹn cuộc tình này với nhau...


4. Trải qua nhiều chuyện, chúng ta đều có những nỗi sợ. 

Giống như thể chúng ta sợ có những người, chúng ta trân trọng họ, còn họ lại coi chúng ta như thể quá đỗi tầm thường.

Hoặc giống như là, khi chúng ta hi sinh hết thảy, họ không quan tâm. Nhưng khi chúng ta bất lực rời đi, họ lại tỏ ra tha thiết. 

Chung quy, cuộc đời này có những chuyện khiến chúng ta cảm thấy cuộc sống có quá nhiều bế tắc. Như thể đôi lúc bản thân chỉ ước, nếu như cùng một thời điểm, một khoảnh khắc, cả hai người cùng biết nâng niu và trân trọng sự hiện diện của đối phương, thì đâu có ai bỏ lỡ?

Nhưng cuộc đời, vốn dĩ vẫn là cuộc đời, vẹn toàn hay toàn mĩ, vẫn là chuyện cười trên môi của những đứa trẻ mộng mơ rằng cuộc đời màu hồng như tranh vẽ ! 

5. Hôm nay tự dưng lòng nặng trĩu, cảm thấy tâm trạng tệ đến mức chỉ cần chớp mắt một cái, là nước mắt lăn dài trên má. 

Có những ngày như thế này, lạ lắm, chỉ muốn khóc, chứ chẳng muốn than thở hay cần một ai ở bên cạnh vỗ về nữa. Tự mình biết rằng, chỉ có thể dựa vào bản thân, ngay cả khi trời có sập xuống, đè chết mình, cũng chỉ có thể trách số mệnh mình không tốt, chứ chẳng có quyền trách cứ ai đã bỏ mặc mình một mình đâu 

LặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ