Phần 42- Tháng 8 về

8 0 0
                                    


Tháng 8 lại về. Tháng 8 ngày em sinh ra. Tháng 8 nơi em thuộc về. Bao nhiêu lần tháng 8 đến rồi đi bỏ em loay hoay, mắc kẹt với những dòng chảy ngổn ngang, bề bộn của cuộc đời. Nhưng em vẫn sẽ mỉm cười. 

Tháng 8 về là để nhắc cho em nhớ, em đã từng là niềm hạnh phúc lớn lao của ba mẹ như thế nào, em đã sống và lớn lên từ tình yêu đó ra sao. 

Tháng 8 về nhắc cho em nhớ những khoảng thời gian đã qua dẫu có những cay đắng, chông chênh, có hẫng hụt và tuyệt vọng thì cũng không thiếu những lúc ngọt ngào, hân hoan, đầy ắp niềm tin và tràn trề hi vọng. 

Tháng 8 về gieo vào lòng em hạt giống của những ước mơ về ngày mai đang đến. Tháng 8 về cho em cơ hội để ngồi ngẫm lại về bản thân và biết trân trọng những khoảnh khắc em còn được sống.

Dù có nhỏ bé, đơn độc đến đâu em vẫn là một mảnh ghép của cuộc đời. Em không đặc biệt nhưng em là duy nhất. Và vì em là cô gái của tháng 8 nên hãy sống  thật an nhiên và hạnh phúc. 

Sinh ra vào những ngày thu, nên tính cách của họ cũng rất lãng mạn, nhạy cảm và nhiều mơ ước. Những người sinh ra vào thời điểm này còn có khả năng suy nghĩ rất phi thường, họ dũng cảm, cứng rắn, có tư tưởng độc lập, có khí chất lãnh đạo và không dễ bị chùn bước trước khó khăn nào. 

Những cô gái tháng 8 cũng là người biết cách an ủi người khác. Họ có lòng tự tôn cao và thèm khát những lời tán thưởng. Khi đang ghen hay khi bị ai đó chọc tức, những người này sẽ trở nên đáng sợ lắm đấy.

Những cô gái tháng 8 thích quan sát mọi thứ, cẩn thận và hay cân nhắc, nhưng hay quyết định vội vàng đến khó hiểu. 

Người nào đó vẫn hỏi em rằng có gì đâu mà em mong đợi tháng 8 đến thế. Chỉ là chút xao động chuyển mùa, nắng thì bớt gắt hơn còn gió thì mát dịu hơn. Chào tháng 8 để chia tay thời tiết oi nồng, hay em còn chờ đợi những gì khác nữa?

Tháng 8, câu thơ ai làm dở còn bỏ ngỏ bên hiên nhà, thoáng chút ngỡ ngàng và bối rối khi khẽ khàng đặt dấu chân nhỏ bé lên chiếc cầu mùa thu để nối liền giữa hạ và đông. 

Tháng 8, mang chín rộ của một ngày mùa hạ nhưng lại vương vấn chút gì non tơ lắm của một mùa thu. 

Tháng 8, cái tiết trời giao mùa dịu dàng không đủ để cho mùa thu chín vàng trên màu của lá, trên hương của hoa sữa, trên vị ngọt ngào của gánh cốm xanh và càng không đủ để sáng bừng như một ngày mùa hạ, chỉ dám gom hương sen đượm nồng để ngan ngát một buổi chiều hồ Tây gió lộng, đêm nay thu về..Tháng 8 ngổn ngang...

Cũng đúng thôi, người ta thường nói tháng 8 là mùa yêu thương, mùa của hoa sữa ngát hương, mùa của ngày lập thu da diết vị mát lành, những con phố sẽ bớt đông đúc hơn, các tuyến đường huyên náo người qua lại sẽ chất đựng chút màu của nắng nhè nhẹ, trải dọc cảm giác bình an lên tất cả mọi người. 

Đã bắt đầu vơi đi những cơn mưa rào tự dưng làm cho em ướt áo, cho em nhớ người này thêm một chút, yêu thêm người kia một chút. Tháng tám để chúng ta chững lại một nhịp, hít hà mùi hương trời đất mà xuýt xoa sao thời gian trôi nhanh quá. 

Tháng 8 có chút buồn đâu đó, nhẹ thôi, nhưng lan tỏa mãi, rồi sau đó vụt biến thành những đám mây lãng đãng dọc trên nền trời. 

Tháng 8, bỗng dưng ao ước có thể nằm lại trong vạt nắng nhẹ, giơ tay tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình. Em có nghe đâu đó tiếng gọi của tháng 8? Bất chợt ngoảnh lại giữa đường, sẽ thấy ai đó đưa tay ra chờ đợi.

Tháng 8, người ta chờ đợi các cuộc hẹn cafe bên những quán nhỏ, hương hoa sữa đánh thức em khỏi mớ hỗn độn của ngổn ngang âu lo trong cuộc sống.

Đột nhiên nhặt được một chiếc lá vàng rụng xuống dưới chân, để rồi giật mình rằng tiết thu đã về. Mùi hoa sữa thân thuộc lại chứa chan khắp các con phố, những làn gió thu sẽ hong khô những vết thương em đã từng trải qua...

Tháng 8, cho em đong đầy yêu thương lên ánh mắt, những cái nắm tay siết chặt kéo hạnh phúc lại gần kề. Những cuộc gặp gỡ và chia ly làm người ta bồi hồi cảm xúc, không còn chỗ cho những trái tim gấp gáp hay hời hợt.

Tháng 8 cho em nghe thấy tiếng đàn dương cầm đâu đó vọng lại trong khoảng cửa sổ của một căn gác nhỏ, khúc giao mùa còn ướt át vị luyến thương, cho em buồn vì các chuyện dĩ vãng đã xa tít tắp, cho em nhớ những người đã bước ra khỏi cuộc sống của em, để lại các khoảng trống vẫn hẫng một nhịp mỗi lúc tháng 8 trở về. 

Tháng 8, chẳng phải là rất mong manh sao? Là những chiều xao xác gió, là những lần bắt gặp nỗi nhớ không tên, là những khi thấy một ai đó khác trong chính bản thân mình, là khi đắm mình trong sự chằng chéo giữa hư và thực.

Ai đó chông chênh cùng nỗi nhớ mùa thu chờ một người. Lặng yên một khoảng, giật mình khi nghe tiếng gió thì thào "Thu đang về rồi đấy, vẫn dịu dàng và mơn man như thế", những con đường đầy nắng mà không gay gắt chói chang, tự thấy lòng mình cũng đang chuyển mùa. 

Tháng 8, phố xá đẹp hơn, cũng trầm tĩnh hơn, hao hao các trục đường nét cổ kính lộ ra khỏi ánh nắng, bước chân người bộ hành bất giác chậm lại, để kịp thấy tim mình xao động bởi những điều  giản đơn, để bỗng nhiên muốn bao dung và lượng thứ.

Tháng 8, mang chút buồn đâu đó, nhẹ thôi nhưng lan tỏa mãi, rồi sau đó vụt biến thành các đám mây lãng đãng dọc trên nền trời. Tự nhiên ao ước có thể nằm lại trong vạt nắng nhẹ, đưa tay tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.

Em có nghe đâu đó tiếng gọi của tháng 8? Tự nhiên ngoảnh lại giữa con đường, sẽ thấy ai đó đưa tay ra chờ đợi. Chào em, cô gái tháng Tám...


LặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ