Phần 59

15 0 0
                                    

Tôi tin vào một câu nói :" Phù phiếm không bao giờ là đích đến của đàn bà". 

Một người đàn ông có kinh tế mỗi ngày lễ tết, anh ta đều hỏi người phụ nữ của mình rằng:"Em thích gì" và sau đó anh ta đưa tiền và nói rằng em thích gì tự mua. Sau đó một vài lần phạm lỗi, anh ta đều cố gắng dùng quà và những thứ vật chất khác để lấp liếm cho cái sai của mình. 

Một người đàn ông khác, ngày lễ anh ta không hỏi người phụ nữ của mình thích gì, mà lặng lẽ mua tặng một thỏi son. Khi cãi nhau, anh ta không dùng quà cáp hay vật chất để che đậy cái sai, anh ta nhẹ nhàng giải thích, và nhận cái sai ngay cả khi lỗi lầm chẳng thuộc về riêng anh ta. Anh ta xin lỗi, không phải vì sợ, mà là vì trân trọng. 

Mỗi lần cãi vã, anh ta đều không to tiếng, anh ta nói em và anh có thể cãi nhau, có thể to tiếng nhưng tuyệt đối không thể im lặng. Đừng nói những lời làm nhau tổn thương. 

Ban đầu tôi nghĩ, khi tức giận đâu ai kiềm chế được mình? mãi về sau ngẫm ra, bạn yêu đối phương nhiều bao nhiêu, bạn sẽ tự biết cách kiềm chế bản thân không nói ra những câu làm tổn thương người mình yêu dù là vô tình hay cố ý. 

Đấy, vậy nên, là đàn bà, chung quy đều không phải quan trọng chuyện tiền bạc, vinh hoa hay phú quý. Đàn bà suy cho cùng cũng chỉ mong muốn có một tấm lưng dựa vào, thấu hiểu và bao dung. Một người đàn ông đợi bạn dậy ăn sáng dù nghèo, vẫn hơn kẻ vinh hoa nhưng thâu đêm đến tận sáng mới về. 

Hóa ra đàn bà mình đều mong muốn gặp được người đàn ông không phải cau có nói rằng :" sao em khó hiểu thế?". Mà là một người nhẹ nhàng hỏi:" Hôm nay em có chuyện gì sao?"

Trên đời này không có đàn bà khó hiểu, chỉ có đàn ông ngu mới không chịu hiểu đàn bà.

Phù phiếm không mua được chân tình. Hoa lệ không giữ được, nếu đàn bà đã muốn đi. 


LặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ