Phần 43 - Tháng 8

10 0 0
                                    


              Tháng Tám rồi, người hết bận để nói yêu em chưa?

Nếu có yêu nhau, hãy ngỏ lời vào một ngày tháng 8. Tháng 8 rả rích mưa, kéo theo nỗi nhớ ngút ngàn, trầm tư như tiếng vọng từ những ngày xa xưa, nhưng cũng đến lúc nên buông câu tạm biệt. Người ta vẫn nói, mùa thu là mùa của yêu thương, nhẹ nhàng và dịu dàng, y hệt cái cách ta vuốt phẳng những nỗi đau đã từng cứa sâu trong tim. Tháng 8 về rồi, người hết bận để nói yêu em chưa?

Tình yêu bao giờ cũng như một ẩn số, em vẫn thường tự hỏi rằng tại sao phải là người này mà không phải là người kia? Tại sao giữa hàng tỉ người, hàng tỉ ánh mắt thì trái tim chỉ lạc nhịp với duy nhất người ấy?

Mùa thu năm nay, khi phố bắt đầu trở gió, vẫn hàng ghế cuối của xe bus, vẫn bài hát với âm điệu quen thuộc, bỗng nhiên em cảm nhận nỗi cô đơn chạy xẹt qua tim.

Em thường trở về nhà khi đèn đường đã đổ bóng, cắm mấy bông hoa vào bình, lặng nhìn chúng trước khi đặt xuống bàn. Mọi thứ chậm rãi, tĩnh mịch như cái cách em giấu nhẹm nước mắt mà mạnh mẽ. Mùa thu qua, em vẫn tận hưởng cuộc sống theo cách riêng, kiệm lời và thường mang tai nghe khi khép cánh cửa phòng lại. Rốt cuộc thì tháng 8 về, có chăng mở lòng mình để yêu thêm lần nữa?

Mà kỳ thực, làm gì có ai mãi bước đi trên con đường cô độc, nơi ấy đầy gió lạnh, một vài kí ức cũ kĩ nhưng đủ để cứa vào vết đau chưa liền sẹo. Hôm nay, vô tình ngang qua quán quen, trời đổ mưa bất chợt, mưa buồn nhưng lại luôn có một sức hút mãnh liệt.

Tháng 8, chẳng biết nên vui hay buồn, bởi thanh xuân thì sắp lưng chừng, đoạn ngắn hạnh phúc không đủ lấp đầy khoảng cô đơn trống hoác trong tim. Thời gian vốn tàn nhẫn, kỉ niệm chết lụi, nỗi đau đan chéo rồi cũng dần phôi phai. 

Tháng 8 ru ngủ những thổn thức của trái tim yếu mềm. Và chàng trai của em ơi, rốt cuộc anh đã hết bận chưa, để tìm thấy nhau giữa phố đông người? Và anh sẽ ở lại chứ không rời đi như những người khác đúng không?

Mùa này, gió bắt đầu se lạnh rồi, anh đừng chơi trò trốn tìm nữa, em kiếm hoài mà chẳng thấy dáng anh. Phố tan tầm, em lạc lõng giữa dòng người vội vã, không phải ngẫu nhiên em lại dành nhiều thiện cảm cho mùa thu đến vậy đâu anh.

Bởi gió đầu mùa thường mang theo vị ngọt, đến chiếc lá vàng rơi xuống cũng man mác yêu thương. Em yêu mùa thu như yêu những câu chữ, khi cô đơn, khi hạnh phúc em đều thả mình vào thế giới riêng, không ồn ã cũng chẳng hề phồn tạp. 

Tháng 8 bừng tỉnh trái tim một lần nữa khao khát yêu và được yêu. Cứ quẩn quanh mãi một mình thì thật tẻ nhạt, ngày qua ngày lặp lại những hành động vô thức. Nhưng em vốn rất tin  vào hai chữ nhân duyên trên đời, vì rồi sẽ đến lúc cô đơn nhường chỗ cho hạnh phúc. 

Đã là duyên phận thì người cuối cùng ở lại sẽ là một nửa cùng đi đến cuối hành trình dài dằng dặc của cuộc đời.  Những người đến rồi vội vã xoay lưng ra đi, không mảy may bận tâm, đắn đo rằng em sẽ đau lòng, sẽ vụn vỡ ra sao. Nỗi đau ấy em đã dọn dẹp, bộn bề ấy em đã trả về dĩ vãng, cũng đến lúc anh nên xuất hiện đi thôi.

Này anh, nếu có yêu nhau thì hãy yêu vào một ngày tháng 8, khi yêu thương gõ cửa, ta nhẹ nhàng cứ thế nắm tay nhau. Đừng bỏ lỡ, đừng lướt qua nhau vội vã, đừng ngược lối để tình yêu mãi ngược phương, nghe anh! 

LặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ