Editor: Cẩm Hi
Anh hôn cô, đây là có ý gì? Là khích lệ, là trấn an, là khen ngợi, hay là... cái khác?
Diệp Dung không biết, cô chỉ cảm thấy hiện tại trong đầu mơ hồ hỗn hỗn độn độn thành một đoàn, quả thực đã không còn cách nào tự hỏi, rồi lại ngăn không được mà đi nhớ lại nụ hôn vừa rồi của Mục Nhạc —— ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, quý trọng như vậy.
Cô gái nhỏ không tự chủ được mà cong cong khóe miệng, rốt cuộc cũng bắt đầu chậm rãi phục hồi lại tinh thần, rồi ngay sau đó lập tức bị dọa sợ —— ba cô bạn cùng phòng không biết từ khi nào đã từ trên giường chạy lại đây, đứng ở trước mặt yên lặng nhìn chính mình.
"Ai?" Ba cô bạn cùng phòng như ''hổ rình mồi", cô gái nhỏ theo bản năng liền dán lưng vào ghế co rúm lại một chút, ngay cả thanh âm cũng nhỏ đi một chút so với ngày thường, "Sao, làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Xem bộ dáng mất hồn mất vía của cậu này..." Trần Hiểu Nhu ở một bên đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, nhịn không được liền "Chẹp" một tiếng, "Việc này nhất định có kỳ quặc a!"
"Chính là, còn đỏ mặt, còn trộm cười!" Thẩm Hân vội vàng "Bổ một đao".
Cô... đỏ mặt, còn cười? Diệp Dung không nhìn thấy mặtchính mình, lại có thể cảm giác được trong nháy mắt khi hai cô nàng vừa dứt lời, trên mặt chính mình vốn cũng có chút nóng, nay lại không tự chủ được lại càng tăng thêm mấy độ. Cô gái nhỏ theo bản năng giơ tay sờ sờ gương mặt nóng rực của chính mình, lắp bắp không nóira lời, chỉ có thể chôn chặt ở trên ghế có chút cầu cứu nhìn về phía Từ Gia, người duy nhất chưa nói gì.
Thẩm Hân cùng Trần Hiểu Nhu cũng đồng thời quay mặt, ánh mắt trông mong nhìn Từ Gia.
Từ Gia bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Diệp Dungngồi ở trên ghế thấy cô bạn chậm chạp không nói lời nào, ngẩng mặt tính thử duỗi tay, thật cẩn thận mà quơ quơ ống tay áo cô bạn.
Cô gái xinh đẹp có khuôn mặt nho nhỏ, ngửa đầu nhìn chính mình, đáy mắt vừa lấy lòng lại vừa ngượng ngùng, cuối cùng thấy thật sự không có nửa điểm cảm xúcthương tâm khổ sở. Từ Gia lúc này mới yên lòng, tuy là một cô gái, cũng thật sự bị bộ dáng làm nũng này của cô làm cho đáy lòng tràn đầy mềm mại, nhịn không được thở dài xoa xoa ấn đườngchính mình, tức giận mà phất phất tay: "Được rồi được rồi, Dung Dung với Mục Tiêu không có gì, mọi người đừng lo lắng. Không phải phim điện ảnh còn chưa xem xong sao? Tiếp tục tiếp tục!"
Ba người sôi nổi lên tiếng, tay kéo tay lại một lần cùng nhau chui lên giường.
Từ Gia nhịn không được mà dừng ánh mắt trên mặt hồng nhạt của Diệp Dung, lại nhịn không được mà nghĩ tới lần uống say ngày trước, sau đó người đàn ông đó cả người mang theo sắc bén đẩy cửa tiến vào —— so với Mục Tiêu, càng làm cho cô lo lắng... Thật sự là vẫn còn một người khác.
......
Hai ngày trôi qua rồi mà Diệp Dung vẫn còn có chút thất thần, tâm tình hỗn loạn muốn hỏi Mục Nhạc xem là đến tột cùng anh có ý tứ gì, nhưng rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào. Nghẹn vài ngày, xong vẫn thấy anh không có biểu hiện gì đặc biệt, rốt cục cũng chậm rãi đem nụ hôn bí mật kia từng chút từng chút cẩn thận chôn sâu vào trong ký ức.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] CHÚ KHÔNG THỂ NHẪN
Lãng mạnHán Việt: Thúc bất khả nhẫn Tác giả: Tô Oản Tình trạng: Hoàn thành (Đang beta lại) Nguồn: Wikidich Số chương: 67 Bìa: TRAM520 Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng , Sạch , Thanh mai trúc mã , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên , Trâu già gặm cỏ non [VĂN ÁN] ...