Chương 12: Thích cháu không?

15K 501 10
                                    

Editor & beta: Cẩm  Hi

Gương mặt cô ôn nhu tinh xảo, tóc dài rối tung xõa xuống, ánh đèn chiếu rọi ánh lên người cô tạo thành một tầng sáng nhu hòa, bên sườn mặt được phủ lên một tầng bóng nhàn nhạt, nhìn qua càng thêm ôn nhu điềm tĩnh, sắc mặt đã không còn tái nhợt như mọi ngày nữa, trông đã khỏe mạnh hơn nhiều rồi.  

Hơi thở của Mục Nhạc nhu hòa xuống, duỗi tay nhận lấy chiếc đũa cô đưa đến, kéo ghế ra ngồi xuống.

Cơm tối do Mục Nhạc làm —— do ở nước ngoài đã lâu, sớm muộn gì cũng sẽ học được cách nấu an. Tuy trù nghệ của anh không thể nói là rất tốt, nhưng ít ra vẫn trên mức tiêu chuẩn, vì suy xét đến sức khỏe và sở thích của cô, nên chỉ làm những món tương đối thanh đạm.  

Nhưng Diệp Dung vẫn ăn không nhiều lắm, mới tí đã kêu no rồi buông đũa xuống.

Mục Nhạc nhíu mày, nhưng cũng không ép cô. Chờ đến khi anh ăn xong cơm, Diệp Dung mới đứng lên, ngoan ngoãn thu dọn bát đũa.  

Mục Nhạc cũng không ngăn cản cô, chỉ đứng một bên nhìn cô thu dọn bát đũa đâu vào đấy mang vào bếp, đến khi cô đưa tay vặn vòi nước định rửa bát thì anh mới đi tới ngăn lại.   .  

"Để tôi rửa cho, cháu đi vào......" Anh đưa tay chặn tay cô lại, vừa định bảo cô đi vào phòng khách nghỉ ngơi, lời vừa nói ra khỏi miệng chợt dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại thay đổi chủ ý, đến khi nói tiếp thì đưa cho cô một cái khăn, "Cháu lau khô bát rồi úp lên."  

Diệp Dung cũng không kiên trì nữa, ngoan ngoãn đồng ý sau đó cầm cái khăn anh đưa đứng ở một bên.

Mục Nhạc vặn vòi nước, bắt đầu rửa bát. Mỗi một thứ được anh rửa sạch đưa tới, bên cạnh lập tức có một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chìa ra nhận bát đĩa.  

Chỉ có hai người ăn cơm nên cũng không có mấy cái bát nên rất nhanh đã hoàn thành xong "Công trình" lớn này. Anh đóng vòi nước lại, rồi đưa cái mâm cho người bên cạnh. Cô gái nhỏ rất ăn ý đưa tay nhận lấy, cúi đầu tỉ mỉ dùng khăn lau khô những bọt nước trên bề mặt, sau đó ngửa đầu mở cửa tủ bát.  

Ở nước ngoài một mình đã lâu, đối với những việc vặt như vậy, anh đã sớm làm thành quen. Nhưng hôm nay lại không giống như trước nữa —— Mục Nhạc hơi cúi đầu nhìn động tác của cô, chợt cảm thấy ngực như bị cái gì đó tác động vào, hơi ngứa, lại giống như bị bỏng.  

Tủ bát nằm bên trái cái máy hút mùi, có hơi cao một chút, Diệp Dung vốn nhỏ nhắn, độ cao này với cô quả thật không tiện. Cô mở cửa tủ, do dự một chút, nhón chân lên nỗ lực vươn tay. Không đợi cô với tới tủ bát, đã có một bàn tay cầm lấy cổ tay cô, một tay khác lại cầm đồ trong tay cô đi, dễ như trở bàn tay bỏ vào tủ bát, rồi tùy tiện đóng cửa lại.  

Diệp Dung nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy trong đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh của Mục Nhạc thoáng qua ý cười.

Đây là... đang cười cô lùn à? Cô gái nhỏ tức giận lườm anh một cái, tránh khỏi tay anh quay lưng đi ra phòng khách.  

Mục Nhạc đứng tại chỗ hơi ngẩn người, nhìn theo bóng lưng của cô, rốt cục nhịn không được mà bật cười một tiếng, đi theo ra phòng khách.

[HOÀN] CHÚ KHÔNG THỂ NHẪNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ